Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 6

"Cậu..." Dung Ngọc bó tay rồi.

 

Anh ta không khỏi cảm thán, tiếc thay cho một mà không có .

 

Một người phụ nữ có mấy lần ba năm chứ?

 

“Cho dù tôi muốn theo đuổi, ấy cũng có thể sẽ không đồng ý. Huống hồ, hai người đã là vợ chồng ba năm rồi, giờ ly hôn, tự dưng tôi theo đuổi ấy, tức không chứ.”

 

Dung Ngọc đứng dậy : “Bỏ đi, đừng chuyện này nữa, mấy hôm nay tâm trạng cậu không tốt, tôi dẫn cậu ra ngoài khuây khỏa.”

 

Khuân khỏa mà Dung Ngọc là đến quán ba uống rượu.

 

Dung Ngọc vừa bước vào, liền tìm kiếm mấy hợp gu tán gẫu

 

Mạc Thiệu Khiêm luôn ghét mấy chuyện tào lao này, nên chỉ mời mấy đó ngồi cạnh mình, Dung Ngọc không ngờ, mấy đó vừa ngồi xuống, Mạc Thiệu Khiêm đã kêu hai người sang chỗ ta.

 

Dung Ngọc há hốc.

 

Chuyện gì đã xảy ra ?

 

Mặt trời mọc từ đằng tây à?

 

Mạc Thiệu Khiêm không thèm Dung Ngọc, ta chỉ chằm chằm điện thoại trong tay, rồi liếc liếc cánh cửa phòng bao đang mở.

 

Nếu là bình thường, dựa theo hợp đồng với Đồng Khiết, đừng mấy vây quanh ta, ngay cả uống rượu cũng không , trong phạm vi ba mét tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai đến gần ta.

 

Bởi vì lỡ như Đồng Khiết phát hiện, nhất định sẽ gọi điện, thoại hoặc trực tiếp xông tới đây.

 

Nhưng hôm nay...

 

Cô ấy không thèm gọi điện tra hỏi, hay xuất hiện cản trở.

 

Cho dù, ta đã ra chuyện có lỗi với ấy.

 

Thế nên, ấy không phải đang diễn kịch, cũng không phải trò thu hút sự ý của ta.

 

Cô ấy thực sự đã buông tay rồi sao?

 

Không biết vì sao, Mạc Thiệu Khiêm tự dưng thấy chán nản.

 

Dù căn phòng không nóng lắm, ta bức bối tới mức kéo cà vạt ra.

 

Một bất giác lại gần ta, ta cau mày đẩy ta ra.

 

Anh ta ghét mùi nước hoa của mấy này.

 

Có lẽ hôm nay đến đây đúng là sai lầm.

 

Anh ta không thấy thư giãn, mà càng ngày càng khó chịu.

 

Mạc Thiệu Khiêm sải bước ra khỏi phòng bao.

 

Dung Ngọc chẳng hiểu tại sao ta tự dưng phát điên, vội vàng đuổi theo: “Này, cậu sao ? Cả ngày xị mặt ra, giống như ai giật mất sổ gạo của cậu thế hả?”

 

5

 

Mạc Thiệu Khiêm lại kéo rộng cà vạt, đang định trả lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng phát ra từ sau cánh cửa phòng bao bên cạnh.

 

"Xem lúc này tôi không lầm mà, Mạc tổng đó, chủ tịch tập đoàn Mạc thị phải không?"

 

"Đúng , chính là ta."

 

"Anh muốn chào một tiếng không? Mấy dự án sắp tới của chúng ta còn phải trông cậy vào tập đoàn Mạc thị. Anh xem, sao thời thế thay đổi nhanh . Mấy năm trước, Mạc này bị tai nạn xong thành người mù, cổ phiếu rớt thê thảm, nhà đầu tư đồng loạt rút vốn, còn chạy tới nhờ tôi giúp đỡ đó.”

 

"Mạc tổng còn chạy đi nhờ vả sao? Không thể nào, ta kiêu căng ngạo mạn , sao chịu hạ mình nhờ vả người ta.”

 

“Không phải ta, mà là vợ ta…Tôi đoán tên ấy là Đồng Khiết. Mạc thị gặp vấn đề, Mạc Thiệu Khiêm suy sụp nằm vật vã trong bệnh viện. Một như ấy chạy đôn chạy đáo kêu gọi vốn đầu tư, gần như tìm hết tất cả mọi người trong giới kinh doanh luôn rồi. Lúc đó tôi còn muốn khó ấy, nếu muốn tôi đầu tư tiền thì ấy phải tiếp rượu tôi. Kết quả ngày hôm đó, ấy đã uống nhiều đến mức xuất huyết dạ dày, gọi cấp cứu súc ruột, xong lại chạy tới chỗ tôi uống rượu tiếp.”

 

“Cô ấy muốn chết sao trời?”

 

“Chắc chứ sao. Loại phụ nữ này đúng hiếm gặp, Mạc thị và Mạc Thiệu Khiêm đã tàn tạ mà không chịu bỏ, nhất quyết ôm cục nợ, đáng đời bị hành ra bã, đáng lẽ phải học theo em ấy, quay lưng bỏ đi biền biệt, trốn càng xa càng tốt. Đùa giỡn vợ của Mạc Thiệu Khiêm, kể ra cũng hãnh diện lắm, há há há.”

 

Hai người đang trò chuyện rôm rả, Dung Ngọc nghe xong không khỏi tức giận, quay đầu lại tự dưng sững sờ.

 

Anh ta chưa bao giờ thấy khuôn mặt của Mạc Thiệu Khiêm trông đáng sợ

Vừa định khuyên nhủ, Mạc Thiệu Khiêm liền đá cửa xông vào. 

 

"Mạc tổng.." Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, ta nhặt chai rượu trên bàn lên, đánh mạnh vào đầu gã đàn ông đê tiện kia.

 

"Á......"

 

Khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

 

……

 

Cuối cùng Dung Ngọc đưa Mạc Thiệu Khiêm trở lại bệnh viện.

 

Tuy ta không bị thương tích gì nặng, do dùng lực quá mạnh nên một số mảnh vỡ của chai thủy tinh cũng đã ghim vào lòng bàn tay ta.

 

Lúc này, y tá băng bó cho ta, ta vừa cầm điện thoại vừa lạnh giọng dặn dò người ở đầu bên kia.

 

"Ừm, chậm nhất ngày mai."

 

"Mau chặn hết vốn đầu tư của La thị đi!"

 

Ngay cả y tá cũng bị Mạc Thiệu Khiêm dọa sợ, run rẩy cầu cứu Dung Ngọc.

 

Dung Ngọc liếc ấy một cái, ám chỉ có thể tránh chỗ khác, sau đó đi tới trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, lớn mật hỏi: "Thiệu Khiêm, nếu tôi không lầm, cậu là đang bảo vệ cho Đồng Khiết hả?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...