Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 5

Giọng điệu của Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng hơn đôi chút, "Anh không sao đâu, có thể tự mình đi khám mà."

 

Ngày hôm sau, Mạc Thiệu Khiêm đặt lịch khám tại bệnh viện.

 

Anh ta trực tiếp đến gặp bác sĩ điều trị chính của mình, Dung Ngọc, người cũng là thân nhất từ bé của ta.

 

Dung Ngọc biết ta từng gặp tai nạn khiến mắt bị mù, nên lập tức kiểm tra kỹ càng cho ta, sau khi xem xét báo cáo khám bệnh, ta đọc đi đọc lại mấy lần, vừa đọc vừa : “Không có vấn đề gì hết, sau ca phẫu thuật cậu hồi phục rất tốt mà.”

 

Nhưng Mạc Thiệu Khiêm lại ấp úng : "Mắt tôi thì không sao, chỉ là tôi..."

 

4

 

Trong lòng cảm thấy bức rức khó chịu.

 

Nhưng ta không thốt ra câu cuối cùng.

 

Anh ta không dám , thậm chí ta còn không dám mở miệng .

 

Mấy ngày này, cuộc sống của ta bỗng trở nên hỗn loạn.

 

Lòng ta lúc nào cũng rối bời.

 

Bởi vì ta phát hiện ra, dù mọi thứ đã quay trở lại như cũ, mỗi lần ta hẹn hò cùng Tinh Nguyệt, thì đầu óc cứ nghĩ tới mấy chuyện không đâu.

 

Đôi khi không hiểu sao lại nhớ ra mình và Đồng Khiết đã từng ăn ở nhà hàng này, dù lúc đó ta bị ấy ép, phần lớn thời gian, ấy đều là người bắt chuyện còn ta thì thờ ơ im lặng ăn bữa tối.

 

Chỗ này, ta và Đồng Khiết cũng từng ghé qua, khi đó ấy nắm tay , tha thiết hỏi: "Phong cảnh nơi này đẹp quá, Thiệu Khiêm, hôn em không?"

 

Tính cách ấy luôn như , không hề biết xấu hổ, hay cách khác là không hề biết kiềm nén chút nào...

 

Tình ấy dành cho ta.

 

Cô ấy muốn cho cả thế giới biết ấy rất ta.

 

Làm sao một người phụ nữ có thể vừa mặt dày vô liêm sỉ, lại vô cùng cao thượng đến ?

 

Xem ra ta đã bị ấy giam cầm quá lâu, cho dù sợi dây liên kết đã đứt, cũng không thể quay lại như trước nữa. 

 

“Không sao đâu.” Mạc Thiệu Khiêm xoa xoa lông mày, “Có lẽ do gần đây tôi ngủ không ngon.”

 

"Tôi cũng thấy tâm trạng của cậu không tốt lắm, lẽ nào do cuối cùng cũng ly hôn với Đồng Khiết nên hưng phấn quá độ, mấy đêm mất ngủ đấy chứ."

 

Nghe ba chữ đó, tác của Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên cứng đờ.

 

Anh ta còn chưa kịp mở miệng, Dung Ngọc đã tiếp: “Nhưng thành thật mà , đừng trách tôi móc cậu. Người em à, cậu ly hôn với Đồng Khiết đúng thật lỗ nặng rồi, trên đời này không ai cậu như Đồng Khiết đâu, giờ muốn tìm người thứ hai cũng khó như lên trời ấy.”

 

Mạc Thiệu Khiêm cau mày, "Ý cậu là gì?"

 

"Bộ ý tôi chưa rõ ràng hả? Ý tôi là cậu đã để mất người đáng trân trọng nhất trên đời đó."

 

Dung Ngọc càng càng hưng phấn, bắt đầu luyên thuyên không ngừng nghỉ.

 

“Cậu còn nhớ cậu bị mất thị lực ba năm trước không? Lúc đó cậu không thể chấp nhận sự thật, vì quá kích , nên nổi điên đập nát mọi thứ trong phòng bệnh, bác sĩ, y tá bị dọa sợ, không có ai dám gần cậu hết, chỉ có mỗi Đồng Khiết không sợ trời không sợ đất, ấy dám đến gần cậu, thậm chí còn dám lao tới ôm cậu, không sợ bị ghế đập trúng người, tôi nhớ hình như lúc đó ấy bị gãy hai cái xương sườn đó.”

 

“Nhìn mà xót xa, rõ ràng ấy mới là người bị tổn thương, vẫn ôm chặt lấy cậu, an ủi cậu, ấy sẽ mãi ở bên cậu, mấy y tá trong viện ai cũng khóc theo luôn đấy.”

 

“Lúc cậu khổ sở nhất, chỉ có mỗi Đồng Khiết bằng lòng ở bên cạnh chăm sóc cậu thôi, cái Đồng Tinh Nguyệt mà cậu thích ấy, chạy đi đâu mất chẳng thấy tăm hơi gì cả.” 

 

"Đôi khi tôi thực sự không hiểu, trái tim của cậu sao sắt đá hả? Dù ấy phạm sai lầm thì cũng đã xóa sạch rồi chứ. Hơn nữa, lúc đó cậu là người đi cầu xin người khác hiến tủy. Đồng Tinh Nguyệt là con ngoài giá thú của nhà họ Đồng, ta và mẹ, hai mẹ con này  trơ trẽn cướp mất Đồng, Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh bạch cầu, dù ấy thấy chết không cứu, cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.”

 

Cuối cùng, Mạc Thiệu Khiêm ngắt lời , “Tinh Nguyệt bị Đồng Khiết chọc tức nên mới không đến gặp tôi.”

 

Dung Ngọc: “Cô ta có muốn đến hay không, tự cậu hiểu rõ mà. Lúc cậu là thiếu gia nhà họ Mạc, người người ngưỡng mộ, ta bám riết không rời, lúc cậu tàn tạ thì bỏ đi biệt tăm.”

 

“Thiệu Khiêm, thật với tôi đi. Ở cùng Đồng Khiết lâu rồi, mà cậu không chút lòng luôn hả.”

 

Động lòng?

 

Anh ta có bị Đồng Khiết hấp dẫn không? 

 

Mạc Thiệu Khiêm giống như vừa nghe thấy chuyện mắc nhất trần đời, ta khẩy : “Tôi có lòng với ai cũng không lòng với ấy đâu.”

 

Dừng một chút, lại thêm: “Nếu cậu thấy ấy tốt thế, giờ theo đuổi cũng không muộn. Tôi nhất định sẽ đến dự đám cưới của cậu.” 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...