Đồng Tinh Nguyệt mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài xõa qua vai, vui vẻ chạy về phía ta.
Nhưng khi ta dừng lại trước mặt ta, Mạc Thiệu Khiêm vô thức lùi lại nửa bước.
"Thiệu Khiêm..."
Mới đầu Đồng Tinh Nguyệt còn ngơ ngác, sau đó dường như hiểu ra điều gì đó, vội vàng giải thích: “Thiệu Khiêm, hiện tại đã ly hôn với Đồng Khiết rồi mà, cho nên mấy thỏa thuận quái quỷ như không gặp em của Đồng Khiết cầu, không cần theo nữa đâu.”
Chỉ vì thỏa thuận rách nát này.
Nên dù ta và Mạc Thiệu Khiêm sống cùng một thành phố, ba năm qua chưa gặp mặt lần nào.
Cô ta tưởng xong, Mạc Thiệu Khiêm sẽ lập tức ôm chầm lấy ta, vì dù sao, xa cách mấy năm bọn họ đều nhớ nhau, Mạc Thiệu Khiêm lại đứng đơ ngay tại chỗ, còn cau mày tức giận.
“Sao em biết và ấy đã ly hôn?”
“Do Đồng Khiết tự mà.”
“Cô ấy ?”
“Đúng , nghe sáng sớm hôm kia, trên mạng đăng tin và ấy đã ly hôn, gì mà rất tốt, do ấy mặt dày bám lấy , bây giờ người trong giới đã đồn ầm lên hết rồi mà.”
Tự dưng nhớ đến chuyện gì đó, Đồng Tinh Nguyệt : “Thiệu Khiêm, vừa rồi muốn về nhà họ Mạc sao? Chắc bác trai và bác sẽ tìm hỏi chuyện đó, lỡ đâu họ đang giận lắm, hay về nhà an ủi họ trước đi.”
So với ta, hai ông bà nhà họ Mạc thích Đồng Khiết hơn, giờ biết họ đã ly hôn, chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Mạc Thiệu Khiêm vẫn chưa hoàn hồn trở lại.
Ngày hôm kia?
Chẳng phải đó là ngày ấy đệ đơn ly hôn, rồi ta bỏ nhà đi sao?
Cô ấy thậm chí còn đăng lên mạng thông báo họ đã ly hôn.
Vậy nên, lần này ấy thực sự muốn ly hôn rồi sao?
"Thiệu Khiêm, sao ? Anh không vui à?"
Đồng Tinh Nguyệt trầm tư, liếc mắt cái liền nhận ra Mạc Thiệu Khiêm hơi khác lạ.
Không vui à?
Giờ có thể ly hôn, thoát khỏi sợi dây trói buộc của Đồng Khiết, sao ta không vui chứ?
"Không." Mạc Thiệu Khiêm , "Đây là tin tức tốt nhất mà từng nhận trong đời."
Anh ta đưa mắt xuống, thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình.
Đột nhiên, ta nhớ đến gương mặt thành khẩn của Đồng Khiết khi ấy đeo nó vào ngón tay đeo nhẫn của ta. Cô ấy ngẩng đầu ta, đôi mắt long lanh chứa chan niềm hạnh phúc.
"Mạc Thiệu Khiêm, em đã giao cả đời mình cho , nhớ đối xử tốt với em đó."
Cô ấy không trao cả cuộc đời mình cho ta.
Thay vào đó, ấy muốn dùng thứ này để trói buộc ta suốt đời.
Nghĩ đến đây, tháo chiếc nhẫn cưới đã đeo ba năm ra và ném nó xuống bãi cỏ.
Tốt lắm.
Từ giờ trở đi.
Tất cả mọi giới hạn đã biến mất.
Thời gian bị giam cầm trong nhà tù đã kết thúc.
Anh ta đã tự do rồi.
Tâm trạng của Mạc Thiệu Khiêm cứ thấp thỏm lo lắng mãi, nên không dám về nhà họ Mạc.
Ông bà Mạc gọi điện tới thì ta liền cúp máy.
Việc ta và Đồng Khiết đã là người dưng nước lã là một sự thật không thể chối cãi, chưa kể ấy là người đệ đơn ly hôn trước.
Anh ta không thể dẫn con dâu ngoan hiền biết hài lòng bố mẹ chồng về thăm nhà nữa.
Những ngày này, người duy nhất ta muốn gặp chỉ có mình Đồng Tinh Nguyệt.
Hiện giờ thỏa thuận không phép gặp nhau đã hết hiệu lực, hầu như ngày nào Tinh Nguyệt cũng gọi điện tới, háo hức rủ ta đi hẹn hò.
Đôi khi là dạo chơi vòng quanh thành phố, lúc thì cùng nhau ăn một bữa cơm, nhiều lúc lại ghé qua mấy chỗ họ từng đi qua để hoài niệm lại ký ức.
Mọi thứ dường như đã trở về thuở ban đầu.
Nhưng, nó chỉ... có vẻ như .
"Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm..."
Trong nhà hàng phương tây lãng mạn, dưới ánh nến lung linh, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên trong đầu , Mạc Thiệu Khiêm giật mình tỉnh lại. Anh hỏi Đồng Tinh Nguyệt, "Hả? Có chuyện gì ?"
Đồng Tinh Nguyệt cắn môi, ngừng .
Cuối cùng, ta đã không nén hỏi: “Thiệu Khiêm, đang lo lắng chuyện gì sao?”
Những ngày qua, dù ở hai người luôn quấn quýt bên nhau, ta luôn cảm thấy đầu óc ta luôn nghĩ đến chuyện đâu đâu.
Nhiều lúc ta còn thấy ta lơ đãng.
Trông có vẻ như ta đang nhớ tới người khác.
Mạc Thiệu Khiêm sửng sốt, giây tiếp theo khuôn mặt ta lại trở về vẻ vẫn lạnh lùng như thường này, "Không sao đâu, chỉ là gần đây bệnh mắt lại tái phát."
Đồng Tinh Nguyệt hốt hoảng, lập tức lo lắng hỏi: "Mắt của lại thấy khó chịu sao? Có cần em đưa tới bệnh viện khám không?"
Ba năm trước, sau khi biết tin Mạc Thiệu Khiêm sắp kết hôn với Đồng Khiết, ta tức giận bỏ đi. Trong khi Mạc Thiệu Khiêm sốt sắng tìm kiếm ta, khiến ta không tập trung lái xe, dẫn đến mất tay lái đâm thẳng vào cầu vượt, hai mắt bị mù.
May mắn thay, nửa năm sau, tìm giác mạc phù hợp, nên cuối cùng đã bình phục bình thường.
Đã lâu như rồi, liệu có chuyện gì lại xảy ra nữa không?
Bạn thấy sao?