Mạc Thiệu Khiêm ngơ ngẩn trong giây lát, đột nhiên ta lại thấy bãi biển, Đồng Khiết mặc váy trắng, đang đứng cạnh gã Ngôn Thuần kia.
Anh ôm Đồng Khiết vào lòng, ghé sát vào tai cầu xin sự tha thứ.
Người đàn ông vốn là kẻ kiêu ngạo, mạnh mẽ giờ đây bật khóc nức nở như một đứa trẻ: "Đồng Khiết, Đồng Khiết, Đồng Khiết ..."
"Đừng đi, Đồng Khiết! Anh sẽ không cầu xin em tha thứ cho nữa. Anh sẽ chỉ em từ xa thôi, không? Anh chỉ muốn em từ xa..."
"Đồng Khiết, em, thật sự em, thiếu em, không thể sống ..."
Mạc Thiệu Khiêm quá sợ hãi.
Mọi chuyện vừa xảy ra khiến ta cảm thấy hoảng loạn.
Anh ta sợ mọi thứ chỉ là ảo giác, thậm chí ta còn không có cơ hội chuộc lại lỗi lầm nữa.
"Mạc Thiệu Khiêm, tôi thực sự từng ."
Đồng Khiết đột nhiên khẽ, Ngôn Thuần bên cạnh cũng tan biến mất vào không khí.
Khuôn mặt Mạc Thiệu Khiêm đẫm nước mắt, ta ngơ ngác người phụ nữ đang .
Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt của Mạc Thiệu Khiêm: "Nếu tôi còn sống, tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc, rất vui vì cuối cùng đã khiến rung , khiến phải lòng tôi."
Mạc Thiệu Khiêm bất lực lắc đầu.
Không, đừng ...
Làm ơn để giấc mơ ngọt ngào của ta kéo dài thêm chút nữa.
Đồng Khiết về phía xa xăm, nơi có một làn sương mù màu xám trống rỗng.
"Đáng tiếc, trên đời này chuyện hối hận, không có cơ hội lại từ đầu."
"Tôi quá mệt mỏi rồi, cũng không thể nữa."
Cổ họng của Mạc Thiệu Khiêm đau rát, không một câu nào, khàn giọng cầu xin: "Đồng Khiết, có thể hôn em một lần không?"
Lần đầu tiên và lần cuối cùng.
Điều ta hối hận nhất trong đời là ra cái chết bi thảm cho người phụ nữ mình .
Cô ấy bị bỏ lại một mình trong căn nhà trống suốt ba năm.
Một giây, hai giây...
Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm ngày càng tối sầm, cơ thể ta ngày càng đau đớn.
Cuối cùng, khi gần như không thể nhịn nữa, Đồng Khiết mới : “Không, tôi đã chết từ lâu rồi, đừng tự lừa dối mình nữa.”
23
“Tôi bị ngâm mình dưới biển nhiều ngày như , quên rồi sao? "
Mạc Thiệu Khiêm ôm chặt đầu, hét lên một tiếng đau đớn, giống như một con thú hoang vùng vẫy trong biển máu.
Khuôn mặt Đồng Khiết dần dần biến mất trước mắt ta.
Anh ta liều mạng đưa tay ra, muốn bắt lấy ấy, túm lấy một mảnh quần áo của ấy...
Nhưng ta không thể nắm giữ bất cứ thứ gì, dù chỉ là một mảnh không khí.
Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng nhớ ra chuyện tai nạn, chết đi sống lại chỉ là giả.
Anh ta đã phát điên mất rồi.
Trong ba năm qua, ngày ngày chịu nỗi đau dày vò khiến ta hoàn toàn phát điên, ta bắt đầu tưởng tượng Đồng Khiết vẫn còn sống, vẫn ở bên cạnh ta.
Lúc đầu ta thấy Đồng Khiết đang ngồi ở bàn ăn, ngồi vào bàn việc, đọc sách, chơi điện thoại, nấu ăn...
Ảo giác của ta xuất hiện ngày càng nhiều, thời gian tỉnh táo của ngày càng ngắn hơn.
Anh ta không để ý những người xung quanh đang dùng ánh mắt sợ hãi mình.
Cuối cùng, bố mẹ ta đã tống ta vào bệnh viện tâm thần.
Anh ta mắc chứng tâm thần phân liệt, kèm theo hoang tưởng nặng, ngày nào cũng đắm chìm trong những tưởng tượng viển vông, thậm chí y tá phải cạy miệng ta ra mới ép ta uống thuốc .
Ông bà nhà họ Mạc từng đến thăm ta, họ không thể khôi phục lại ý thức cho cậu con trai, người từng là niềm tự hào nhất của họ.
Đồng Khiết chết đi, linh hồn của ta cũng hoàn toàn bị lấy đi.
"Cậu khỏe chưa đấy?"
Dung Ngọc người đàn ông tàn tạ trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.
Tuy nhiên, Mạc Thiệu Khiêm lại mỉm , chắc chắn "Ừ, hiện tại trạng của tôi bản đã ổn định."
Dung Ngọc thở dài: “Được rồi, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, rồi giúp cậu thủ tục xuất viện.”
Đúng là một người đáng thương.
Nhìn thấy người từ thời thơ ấu, một người đàn ông thành đạt bỗng chốc biến thành kẻ điên, tự hành hạ chính mình bởi cảm giác tội lỗi, hối hận.
Lồng ngực Dung Ngọc cảm thấy khó chịu, lại bất lực, không lời nào.
Kẻ khiến mọi chuyện ra nông nỗi này là Mạc Thiệu Khiêm, người khác cũng chẳng khuyên gì.
Chỉ đành thở dài.
Anh ta đã tận mắt chứng kiến Mạc Thiệu Khiêm phát điên, ta nhầm một chiếc ghế thành Đồng Khiết, rồi ôm hôn và chạm vào nó, không ai cản lại .
Dung Ngọc cứ tưởng Mạc Thiệu Khiêm sẽ bị nhốt trong bệnh viện tâm thần suốt đời.
Nhưng hôm qua, ta thực sự đã gọi tới, rồi ta muốn xuất viện.
Dung Ngọc cầu bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho ta, phát hiện tinh thần của ta quả thực khá ổn định.
Mạc Thiệu Khiêm ta muốn xuất viện, vì Dung Ngọc chắc chắn sẽ không ép ta ở lại bệnh viện tâm thần.
Sau khi kiểm tra xong, ta chở Mạc Thiệu Khiêm rời đi.
Mạc Thiệu Khiêm chằm chằm vào cửa bệnh viện tâm thần, không một lời.
Dung Ngọc ngập ngừng : “Những ngày cậu đi vắng, bác trai bác tiều tụy đi rất nhiều, bác đau buồn đến ngã bệnh, năm ngoái đã qua đời rồi.”
Mạc Thiệu Khiêm cụp mắt xuống.
“Bác trai tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Mạc, tuổi tác cao, dù có tôi giúp đỡ, mọi chuyện cũng không mấy thuận lợi…."
"Bác ấy nhận nuôi một đứa trẻ từ một người họ hàng xa. Bố mẹ của đứa trẻ mất sớm, hiện đang học cách quản lý một công ty con."
Mạc Thiệu Khiêm thở dài một hơi.
Anh ta đã quá nhiều người.
“Tôi muốn đến thăm mẹ.” Anh ta chậm rãi từng chữ.
Dung Ngọc đưa ta đến mộ bà Mạc.
Mạc Thiệu Khiêm quỳ xuống trước tấm bia đá, lạy ba cái.
Sau đó, ta đứng dậy, chậm rãi : "Tôi sẽ không đi gặp bố, tôi sợ bố lại buồn. Dung Ngọc, đưa tôi đến bãi biển nơi Đồng Khiết tự sát đi."
Dung Ngọc thật sâu vào mặt ta.
Một lúc lâu sau, ta mới bình tĩnh : “Được, tôi đưa cậu đi.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa xuống xe, ta lao về phía bãi biển.
Nước biển bao phủ bàn chân và cẳng chân của , sau đó là thắt lưng, bụng và cổ.
Cuối cùng, trước khi nước biển tràn vào mặt, Mạc Thiệu Khiêm lại.
Dung Ngọc lặng lẽ đứng trên bãi biển, nước mắt dàn dụa.
Dung Ngọc biết mình không có cách nào ngăn cản, nên cũng không lên tiếng khuyên ngăn ta.
Hai người biết nhau từ thời còn nhỏ, nên ra dù ánh mắt có cố gắng thế nào cũng không che giấu suy nghĩ muốn tự sát.
Mạc Thiệu Khiêm cũng biết mình sẽ không ngăn cản ta.
"Dung Ngọc, cảm ơn cậu. Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là bè tốt."
Dung Ngọc vừa vừa rơi nước mắt, “Đi gặp Đồng Khiết của cậu đi!”
"Tạm biệt."
Mạc Thiệu Khiêm mỉm , duỗi tay ra và để mình từ từ chìm xuống biển.
Nước biển mặn tràn vào cổ họng và khoang mũi.
Không khí trong phổi bị ép ra ngoài, cảm giác ngột ngạt dần dần áp chế ý thức của Mạc Thiệu Khiêm, tầm dần dần mơ hồ, rồi trở nên tối tăm trống rỗng.
Hóa ra...đây chính là cảm giác chết đuối.
Nước rất lạnh, dưới nước tối tăm và đơn, không nghe thấy bất cứ âm thanh.
Đồng Khiết, lúc nhảy xuống biển em đã nghĩ gì ?
Suy nghĩ đã trở nên trì trệ, cơ thể cứng đơ
Anh ta nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ nhẹ nhõm.
Tống Khiết em.
Anh đang đến tìm em đây…
[Hết truyện]
Đọc tới đây chắc tâm trạng đang hớn hở dui dĩa lắm, Noel dui dĩa nha, mãi iu :))
Bạn thấy sao?