Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 3

Bất sản, cổ phiếu, cửa hàng, tất cả sản và bất sản, không muốn bất kỳ thứ gì trong số đó, tất cả đều đứng tên ta.

 

Mọi thứ đến quá nhanh, ta đột nhiên nghĩ không thông.

 

Tập đoàn Vân Việt của cũng chuyển nhượng hết qua cho ta? 

 

Đó là tài sản duy nhất mà người mẹ quá cố để lại cho ấy.

 

Lúc trước ông Đồng tìm đủ mọi cách nuốt trọn công ty, sống chết bảo vệ nó tới cùng, giống như nếu ai muốn chiếm lấy nó phải bước qua xác ấy , mà giờ ấy lại cho cả cái công ty mà quý trọng nhất!

 

Xem ra ba năm trước muốn ly hôn, mà đơn ly hôn này chắc chắn chỉ là đồ giả thôi, quả thật như ta đoán, tất cả chỉ là trò bịp bợm.

 

Mạc Thiệu Khiêm đặt thỏa thuận ly hôn xuống, đi thẳng vào phòng tắm.

 

Được lắm.

 

Nếu ấy muốn chơi trò mèo vờn chuột với ta, thì ta sẽ để chơi đến chán mới thôi.

 

Muốn ép ta chủ liên lạc với hả, nằm mơ giữa ban ngày đi.

 

……

 

Một đêm mất ngủ.

 

Sau khi Mạc Thiệu Khiêm ngủ dậy, ta chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội.

 

Ngay cả khi đánh răng rửa mặt, sắc mặt vẫn u ám.

 

Má Trần, giúp việc tới dọn dẹp, dường như cũng nhận ra tâm trạng ta hơi khó chịu, thận trọng hỏi: "Cậu Mạc, đêm qua ngủ không ngon à?"

 

Mạc Thiệu Khiêm : “Tối qua chị xịt nước hoa và cắm hoa tươi vô phòng tôi hả?”

 

Anh ta vốn mắc bệnh khó ngủ, sau khi có thêm hai thứ này trong phòng, đã giúp ta ngủ hơn rất nhiều, tối qua ta lại trằn trọc mãi không nhắm mắt .

 

Má Trần sửng sốt: “Cậu hương hoa và hoa tươi đấy hả? Những thứ đó đều là do Đồng tự mình đặt. Cô ấy biết cậu ngủ không ngon, lại không quen đốt mấy hương liệu thông thường, nên bỏ thời gian học cách điều chế hương, cuối cùng tạo mùi hương cậu thích nhất đấy. Nhân tiện, mỗi ngày ấy đều dậy sớm để hái hoa, sau đó đặt chúng vào phòng của cậu, mỗi bông đều còn tươi.”

 

“Mà lạ thật, sao sáng nay không thấy Đồng đâu hết ?”

 

Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm hơi thay đổi, đáp lời : "Cô ấy về nhà bố mẹ vợ.” Rồi quay ngoắt bỏ đi.

 

Vì đêm qua ngủ không ngon giấc, nên Mạc Thiệu Khiêm dặn dò trợ lý pha một tách cà phê ngay khi ta đến công ty.

 

Nhưng vừa nhấp ngụm đầu tiên, ta liền cau mày nhăn nhó.

 

“Tại sao vị lại khác cái tôi thường uống? Ai cho phép tự ý đổi cà phê của tôi hả!” 

 

Anh ấy cực kỳ kén chọn cà phê, và mãi đến những năm gần đây ấy mới tìm hương vị của riêng mình.

 

“Mạc tổng, tôi xin lỗi. Cà phê uống trước đó là do Đồng gửi tới, nghe đều do ấy tự pha, không hiểu sao đã mấy hôm rồi, mà Đồng vẫn chưa gửi tới. Nên tôi đành đổi loại khác cho dùng thử.” Trợ lý sốt sắng xin lỗi.

 

Nghe thế Mạc Thiệu Khiêm giật mình.

 

Sau đó ta cau mày, lạnh lùng : "Ai kêu nhận đồ của ta gì!"

 

"Thật xin lỗi, Mạc tổng. Do hôm ấy nắng nóng, Đồng đứng đợi mấy tiếng đồng hồ dưới công ty, mà chúng tôi không tìm loại cà phê nào hợp khẩu vị của , cho nên..."

 

"Ra ngoài đi!"

 

Không hiểu tại sao Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên lớn tiếng, dọa trợ lý luống cuống bỏ chạy, để lại ta hầm hầm tức giận, ngồi yên một mình trong văn phòng của chủ tịch. 

 

Ngay cả bản thân ta cũng không thể hiểu mình đang tức giận cái gì.

 

Anh ta tức giận vì Đồng Khiết bất tri bất giác xâm chiếm cuộc sống của ta, hay ta tức giận vì những thứ mình thích đều do một tay Đồng Khiết chuẩn bị.

 

Tâm trạng buồn bực cứ kéo dài đến chiều tới, mới từ từ bình tĩnh lại.

 

Trước khi tan sở, mẹ Đồng gọi tới, nhờ ta tìm Đồng Khiết về.

 

Đồng Khiết?

 

Ôi, đến tận bây giờ ta vẫn không biết ấy đang ở đâu, sao mà tìm .

 

3

 

Mạc Thiệu Khiêm cau mày, cầm bộ vest lên và chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ta nghe thấy thư ký trong phòng CEO đang thì thầm điều gì đó.

 

"Trời ơi, đã nghe tin chưa? Nghe đâu mấy ngày trước có người nhảy xuống bờ biển phía tây 44, xác trôi nổi trên biển suốt ba ngày ba đêm đó!"

 

"Thiệt hả?"

 

"Làm sao mà giả ? Chồng tôi thuộc đội tìm kiếm cứu nạn mà. Tôi nghe sau khi tìm thấy xác thì không thể nhận dạng nữa. Cũng không có giấy tờ tùy thân nào luôn. Chỉ biết đó là phụ nữ, hiện tại người ta còn đang điều tra thân thế, tìm người nhà đến nhận về đó.”

 

……

 

Biển tây?

 

Không hiểu vì sao, nghe tới đó, trong lòng Mạc Thiệu Khiêm bất giác có dự cảm không lành.

 

Anh ta dừng bước, lạnh giọng : “Công việc của phòng chủ tịch ít lắm hả? Mấy còn thời gian tán dóc sao?”

 

“Mạc tổng!”

 

Mấy thư ký bị dọa sợ tái mặt, liên tục xin lỗi, cúi đầu tập trung việc.

 

Mạc Thiệu Khiêm rời khỏi công ty, vừa định lên xe, tự dưng sau lưng vang lên tiếng ai đó gọi ta.

“Thiệu Khiêm!”

 

Mạc Thiệu Khiêm hơi sững sờ, quay người lại, quả nhiên, thấy bóng dáng quen thuộc.

 

Là Đồng Tinh Nguyệt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...