Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 29

Kiếp trước vì ta và Đồng Khiết ly hôn, Ngôn Thuần mới về nước để theo đuổi , bây giờ ta chưa đồng ý ly hôn, tại sao gã còn xuất hiện ở đây? 

 

Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt nắm , hồng hộc xông về phía trước.

 

Anh ta trực tiếp kéo Đồng Khiết ra phía sau mình, cảnh cáo : “Anh Ngôn, đây là vợ tôi, chúng ta còn chưa ly hôn đâu.”

 

Ngôn Thuần há hốc ngạc nhiên, gã nhướng mày khó hiểu: “Nhưng Đồng Khiết với tôi, ấy đã từ bỏ rồi, còn đệ đơn ly hôn nữa. Tôi tưởng nhất định sẽ đồng ý, nên tôi mới bắt chuyến bay sang Trung Quốc ngay trong đêm mà."

 

Giọng của Đồng Khiết vang lên từ phía sau: "Đúng , trong lòng tôi, cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Hơn nữa, Ngôn Thuần là của tôi, Mạc Thiệu Khiêm, không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi."

 

Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm tối sầm: “Cho dù em không còn nữa, hiện tại em vẫn chưa ly hôn với , em phải hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ chứ! Anh không đồng ý em tùy tiện đi cùng một gã đàn ông, đây không phải là một cuộc hẹn hò sao?"

 

Anh ta chịu đựng tủi nhục, không ngừng nhượng bộ, ta không thể đứng yên người mình đi chung với gã Ngôn Thuần này!

 

Ngôn Thuần tuy đang , ánh mắt sớm đã tối sầm lại.

 

"Anh tùy tiện là có ý gì? Anh Mạc, không bậy."

 

Đồng Khiết thẳng vào ta: "Mạc Thiệu Khiêm, thâm đến muộn chẳng khác nào miếng giẻ rách. Trước đây tôi hy sinh nhiều cho như , ước gì mình có thể móc trái tim ra trao cho , đã đối xử với tôi như thế nào?"

 

"Khi tôi tổn thương, khi tôi bị đối xử tệ bạc, có quan tâm gì đến tôi không? Anh có hỏi tôi muốn gì không?"

 

"Anh Ngôn và tôi đang bàn chuyện công việc, mà lại theo dõi rồi vu khống tôi, như thể tôi đã điều gì đó có lỗi với đó."

 

Mạc Thiệu Khiêm hoảng sợ lắc đầu, lẩm bẩm: "Không, không phải..."

 

Cô ấy thở dài: "Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta không còn là trẻ con nữa, chúng ta phải trả giá cho hành của mình. Ba năm qua, luôn lạnh nhạt phớt lờ tôi, chưa bao giờ nghĩ tới việc tôi bị tổn thương, thất vọng, đau lòng, rồi quay người bỏ đi hay sao?”

 

"Sau này sẽ đối xử thật tốt với em, chuyện gì cũng nghe theo em, sẽ không bao giờ em buồn nữa, xin thề!"

 

Gió biển thổi qua tóc Mạc Thiệu Khiêm, đung đưa tà váy của Đồng Khiết.

 

“Vậy hả, không nghĩ giờ đã quá muộn rồi sao?"

 

Cô thì thầm nhẹ nhàng.

 

"Không! Vẫn chưa muộn đâu! Hiện tại em vẫn còn sống, vẫn đang đứng trước mặt , chúng ta có thể bắt đầu lại. Đồng Khiết, sai rồi, thật sự biết sai rồi..."

 

Mạc Thiệu Khiêm quỳ xuống trước mặt , năn nỉ cầu xin ấy. Người đàn ông từng kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, bây giờ chẳng khác nào kẻ ăn xin bên lề đường, hèn mọn cầu xin Đồng Khiết thương xót.

 

Ngôn Thuần nhẹ, đặt chân lên lưng Mạc Thiệu Khiêm.

 

Sắc mặt của Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên tối sầm, ta nghiến răng, dùng trái tay tóm lấy chân Ngôn Thuần.

 

Bỗng nhiên, khung cảnh trước mắt ta thay đổi.

 

Biển, bãi biển... màu sắc lần lượt mờ dần, từ từ biến thành một khung cảnh khác.

 

Đầu ta bị dẫm mạnh, ta rên rỉ đau đớn.

 

Mạc Thiệu Khiêm thấy ta đang mặc áo choàng sọc xanh trắng của bệnh nhân, xung quanh đều là mấy người mặc quần áo sọc xanh trắng.

 

Mấy tên cường tráng đẩy ta xuống đất : "Nhìn tên đàn ông khốn nạn này đi, ta thật đáng thương! Nhất định lại tưởng tượng ra người vợ đã chết của mình!"

 

"Haha, vừa rồi ta quỳ xuống cầu xin tôi đó!"

 

"Mỗi ngày ta đều nhảm, ông đây không ngủ ! Mau đánh chết ta đi!"

 

Đám người kia vừa vừa đá Mạc Thiệu Khiêm, trên người ta không còn một mảnh thịt nào còn nguyên vẹn, đến xương sườn cũng sắp gãy.

 

Anh ta đang ở đâu?

 

Không phải đang ở trên bãi biển à? !

 

Đồng Khiết... Đồng Khiết ở đâu? ! Còn Ngôn Thuần nữa, tại sao mình lại ở đây?

 

Tất cả những gì họ đều là sự thật sao?

 

KHÔNG!

 

Không thể nào, họ dối!

 

Anh ta đã sống lại, đã có thể bù đắp cho Đồng Khiết, ấy vẫn đang đợi ta!

 

Không biết Mạc Thiệu Khiêm lấy đâu ra sức mạnh đánh trả, ta đá bay hết người đánh mình ra.

 

Cơ bụng của ta rất rắn chắc và dẻo dai. Dù là CEO ngồi trong văn phòng, ta rất khỏe, nên có thể nhanh chóng hạ gục những người xung quanh.

 

Cách đó không xa, cũng có một bệnh nhân đang co ro trong góc, đôi mắt đờ đẫn, mồm chảy nước dãi.

 

Mạc Thiệu Khiêm thở hổn hển, tóm lấy một người trong số họ và hỏi: "Đồng Khiết ở đâu? Mày đã giấu ấy ở đâu?! Hả?"

 

Mấy gã đàn ông khác nhau, phun ra máu, lớn: "Đồ thần kinh, vợ đã chết từ lâu rồi! Anh quên à? Cô ta nhảy xuống biển tự sát!"

 

Sao có thể?

 

Có chuyện gì ?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...