Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 23

Sau khi ăn đồ ăn sẫm màu cả tuần, cuối cùng cũng có thể đồ ăn có thể ăn .

 

Sau một tháng cố gắng, đồ ăn ta nấu trở nên ngon hơn.

 

Bàn việc của Mạc Thiệu Khiêm chất đầy những bức ảnh của Đồng Khiết, khi việc mệt mỏi, ta sẽ dùng ánh mắt đầy trìu mến ngước chúng.

 

Chỉ sau khi mất đi một ai đó, đàn ông kiêu ngạo này mới học cách một người.

 

Ông bà nhà họ Mạc có đến thăm ta một lần, họ chỉ biết lắc đầu thở dài.

 

Họ không ngờ con trai mình lại buồn đến .

 

Nếu sớm hiểu cảm thật của mình thì mọi chuyện nào ra nông nỗi này.

 

Bà Mạc khóc cạn nước mắt, người mẹ như bà cũng lực bất toàn tâm. 

 

"Nhân tiện, mẹ nghe trợ lý con con không quen uống vị cà phê khác, chỉ thích uống cà phê do Đồng Khiết pha thôi phải không?"

 

Mạc Thiệu Khiêm hơi sửng sốt, gật đầu nhẹ.

 

Bà Mạc lấy ra một công thức, nghẹn ngào : “Cách đây không lâu mẹ phát hiện ra công thức này, hồi trước Đồng Khiết đưa cho mẹ công thức pha chế hương thơm và cà phê. Bây giờ mẹ đưa cho con, con cần những thứ này hơn bố mẹ.”

 

Đôi tay run rẩy của Mạc Thiệu Khiêm cầm công thức, chậm rãi nở nụ đầu tiên trong những ngày qua.

 

“Những hạt cà phê mà Đồng Khiết sử dụng đều do nó tự tay chọn lọc. Con bé đàm phán với các thương nhân ở nước ngoài, giao dịch với mấy chỗ buôn hương liệu, cố gắng hết sức mua cà phê nhập khẩu chất lượng hàng đầu, mẹ cũng tìm thấy thông tin liên hệ của nhà cung cấp rồi. Hồi trước con bé với bố mẹ loại cà phê do đích thân nó pha chế là loại cà phê độc đáo nhất trên thế giới ”.

 

Ông Mạc : “Con bé là một đứa trẻ hiểu chuyện."

 

Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng : "Cảm ơn bố mẹ. Con sẽ giữ nó thật kỹ."

 

Anh ta nhờ người mua hạt cà phê, rồi học cách pha cà phê.

 

Anh ta muốn thử mọi thứ mà Đồng Khiết từng trước đây.

 

Ngoài việc quản lý công ty riêng của mình, Mạc Thiệu Khiêm còn phải điều hành tập đoàn Vân Việt do Đồng Khiết để lại.

 

Anh ta tự thân đưa tập đoàn Vân Việt lên một tầm cao hơn, trở thành công ty hàng đầu trong thành phố. Các nhà đầu tư và đơn đặt hàng kéo đến nườm nượp.

 

Suốt ba năm, Mạc Thiệu Khiêm giống như một con ma vật vờ giữa chốn nhân gian.

 

Giống như khi Đồng Khiết đơn lẻ loi trong căn nhà trống, chờ đợi một người mãi không chịu trở về.

 

Anh ta muốn canh giữ ngôi nhà của mình và Đồng Khiết, muốn dùng cách đau đớn nhất để trừng chính mình.

 

Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

 

Đầu đau như thể có ai đó đang dùng búa đập mạnh vào đầu ta.

 

Anh mở mắt ra, chợt phát hiện mình đang đứng trước một cánh cửa, tay cầm chìa khóa, chuẩn bị nhét chìa khóa vào ổ.

 

Đây là đâu?

 

Mạc Thiệu Khiêm lắc đầu, sau đó ký ức dòng suối ùa vào đầu ta, khiến đầu ta choáng váng.

 

Anh ta nhớ ra rồi...

 

Vì mắc chứng mất ngủ lâu năm kèm theo việc quá sức khiến tinh thần ta giảm sút nghiêm trọng, trên đường về nhà, do mất tập trung khi lái xe nên đã đâm thẳng vào một chiếc ô tô.

 

Đến khi ta mở mắt ra, đã thấy cảnh tượng này.

 

Mạc Thiệu Khiêm cẩn thận vào cánh cửa trước mặt, đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc.

 

Anh ta lên số nhà, rồi sững người.

 

Đây là... nhà của ta và Đồng Khiết.

 

Trên người ta cũng không có vết thương hay cơn đau nào.

 

Vậy là ta đã chết rồi à?

 

Đây có phải là thiên đường không?

 

Đắn đo một hồi, ta quyết định dùng chìa khóa mở cửa.

 

Một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc xuất hiện ở cửa ra vào.

 

Đồng Khiết...?

 

Đồng Kiệt bước tới giúp cởi bộ đồ: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, để em hâm nóng cho nhé."

 

Cảnh tượng quen thuộc.

 

Nó giống hệt như cái đêm ta ký bản thỏa thuận ly hôn.

 

18

 

Mạc Thiệu Khiêm sững sờ tại chỗ, chằm chằm Đồng Khiết không chớp mắt, để mặc cho đối phương giúp mình cởi áo khoác ngoài.

 

Cái chạm rất chân thật.

 

Như thể Đồng Khiết trở về rồi. 

 

Đồng Khiết bị ánh mắt của ta cho giật mình: "Mạc Thiệu Khiêm...?"

 

Vẻ mặt của Mạc Thiệu Khiêm rất kỳ lạ, ta im lặng từ trên xuống dưới, như thể ta muốn nhào lên ăn thịt ấy.

 

Đồng Khiết rùng mình, sống lưng bỗng chốc ớn lạnh.

 

Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên lao tới ôm lấy người phụ nữ mà ta ngày nhớ đêm mong.

 

Anh ta ôm ấy rất chặt, như muốn hòa quyện ấy vào máu thịt của chính mình.

 

"Mạc Thiệu Khiêm! Anh bị sao ?"

 

Mạc Thiệu Khiêm thở phào nhẹ nhõm bên tai , đôi mắt đỏ hoe, thì thầm: "Đồng Khiết, đừng rời xa ."

 

Anh ta đã sống lại! Trở lại cái đêm ba năm trước.

 

Đồng Khiết chưa nhảy xuống biển tự sát, mọi chuyện vẫn còn kịp.

 

Chẳng lẽ ông trời thương xót ta, muốn cho ta một cơ hội sửa lỗi lần nữa?

 

Đồng Khiết im lặng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...