Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 22

Dung Ngọc: "..."

 

“Mấy hôm nay tôi vì giúp cậu mà bận tối tấp mặt mũi đó!”

 

Anh ta tức giận : “Còn nữa, cậu tính phát nát nhà họ Đồng thật hả?”

 

Mạc Thiệu Khiêm liếc ta, gật đầu, "Cậu nghĩ tôi à? Tất nhiên là thật."

 

"Họ sẽ phải trả giá."

 

Vẻ mặt của ta lạnh lùng như một con ác ma.

 

Gần đây, Mạc Thiệu Khiêm liên tục công kích nhà họ Đồng.

 

Trên thị trường chứng khoán bỗng dưng xuất hiện tin tức Mạc Thiệu Khiêm trở thành kẻ thù của nhà họ Đồng và Đồng Tinh Nguyệt, thông tin này nhanh chóng lan truyền rộng rãi trong giới kinh doanh.

 

Toàn bộ tầng lớp thượng lưu đều bị sốc.

 

Suy cho cùng, ai mà không biết đích thực của Mạc Thiệu Khiêm chính là Đồng Tinh Nguyệt.

 

Nhưng bây giờ Mạc Thiệu Khiêm lại ta Đồng Khiết!

 

Thoáng chốc, chuyện này đã thành trò của giới kinh doanh.

 

Mạc Thiệu Khiêm đăng lời giải thích trên trang weibo.

 

[Đồng Khiết, xin lỗi, em.]

 

Chỉ cần một dòng chữ cũng đủ để đám cáo già đánh hơi cơn bão sắp ập tới.

 

Không lâu sau đó, Ngôn Thuần còn vừa vừa đe dọa đám người trong giới doanh nghiệp, đề nghị họ bắt tay nhau đánh đổ nhà họ Đồng.

 

Hơn nữa, vì nhà họ Ngôn dính líu đến tội phạm, nên Ngôn Thuần dễ dàng lấy một số bằng chứng buộc tội của nhà họ Đồng thông qua các kênh đặc biệt như trốn thuế, tham nhũng và rửa tiền.

 

Mấy nhà tài kiệt cho rằng, mặc dù không biết nhà họ Đồng đắc tội gì Ngôn Tuân, có lẽ chuyện này có liên quan gì đó đến Đồng Khiết!

 

Nhà họ Đồng bỗng trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

 

Lúc trước có bao nhiêu người từng vì muốn lấy lòng Mạc Thiệu Khiêm mà nịnh nọt nhà họ Đồng, giờ đây đều trở mặt nhục mạ họ.

 

Thị phần của nhà họ Đồng sụt giảm nhanh chóng, chẳng bao lâu sau, công ty phải đối mặt với trạng sản, mức nợ nần chồng chất, khoản nợ hàng tỷ đồng.

 

Cha Đồng Tinh Nguyệt phải bán rẻ Đồng Tinh Nguyệt cho Mạc Thiệu Khiêm để chuộc tội, sau đó ôm đống tiền trốn khỏi Trung Quốc ngay trong đêm.

 

Đồng Tinh Nguyệt rơi vào tay Mạc Thiệu Khiêm, bị nhốt trong một ngôi nhà đổ nát.

 

Sau đó Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng ra lệnh lấy tủy xương của Đồng Tinh Nguyệt ra.

 

Anh ta nợ Đồng Khiết tủy xương, phải trả lại cho ấy.

 

Đồng Tinh Nguyệt phát điên, vùng vẫy trong tuyệt vọng, tất cả đều vô ích.

 

Vệ sĩ và đám lính đánh do Mạc Thiệu Khiêm mang mấy bác sĩ giỏi và chuyên nghiệp nhất.

 

Đồng Tinh Nguyệt hét cầu cứu, tủy xương của bị người ta tàn nhẫn rút cạn, vùng vẫy trong biển máu.

 

17

 

Đồng Tinh Nguyệt liều mạng sang Mạc Thiệu Khiêm, hèn mọn cầu xin ta ta một cái.

 

Đáng tiếc, đến cuối cùng Mạc Thiệu Khiêm cũng chẳng buồn .

 

Anh ta ném Đồng Tinh Nguyệt vào khu ổ chuột, ép ta vào đường cùng, chỉ biết kiếm sống bằng cách bán thân cho đám đàn ông mua vui. Anh ta còn cho người trông chừng , không để ta tìm đến cái chết, buộc ta phải lay lắt sống tiếp.

 

Đồng Tinh Nguyệt từ tuyệt vọng đến phản kháng, rồi sa đọa và ngoan ngoãn phục tùng.

 

Dần dần, ta càng trơ trẽn hơn, nằm ngửa dưới đất, mặc kệ đám đàn ông ngược đãi mình, ta bị bán từ người này sang người khác, hoàn toàn chấp nhận số phận bi thảm

 

Mạc Thiệu Khiêm lấy tủy xương của Đồng Khiết, hóa tro rồi rải nó xuống biển.

 

Anh ta thì thầm nhẹ nhàng, quỳ gối trên bãi biển suốt một đêm dài.

 

Mạc Thiệu Khiêm vẫn chưa tìm mùi hương thích hợp có thể giúp ngủ ngon giấc.

 

Nhưng ta có ảnh của Đồng Khiết.

 

Mỗi đêm ngắm ảnh của Đồng Khiết, không còn lo lắng nữa, đầu óc dần dần ổn định trở lại.

 

Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.

 

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, ta đều hôn lên bức ảnh trên tay rồi ôm thật chặt vào lòng.

 

Nhưng ban ngày hắn càng ngày càng ngơ ngác, hắn luôn có thể nhớ tới cái đêm Đồng Kiệt chuẩn bị cho hắn thỏa thuận ly hôn.

 

Nghĩ đến khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ hoe của ấy.

 

Hai người họ thậm chí còn không thời gian để lời tạm biệt đàng hoàng.

 

Mạc Thiệu Khiêm vùi đầu vào công việc, hiếm khi giao tiếp với người khác. Người duy nhất ta liên lạc là Dung Ngọc.

 

Mạc Thiệu Khiêm đã viết ra ngày kỷ niệm ngày cưới của ta và Đồng Khiết, sinh nhật của Đồng Khiết, v.v… và quyết định hàng năm vào hai ngày này sẽ đến bãi biển để thăm ấy, tặng ấy những món quà ấy thích.

 

Anh ta bắt đầu học nấu ăn, dù bận đến đâu, ta vẫn luôn về nhà trước 12 giờ mỗi tối.

 

Anh ta sẽ dọn một bàn đầy đồ ăn, sau đó cầm đôi đũa với không khí: “Đồng Khiết, ăn ngon không?”

 

Bà giúp việc mới đầu còn rất sợ hãi, nghĩ ông chủ của bà bị ma nhập.

 

Lúc đầu, đồ ăn do Mạc Thiệu Khiêm rất khó ăn, một đống cháy đen bùi nhùi. Nhưng nhất quyết nghiêm túc hoàn thành.

 

Má Trần muốn tự , ta bướng bỉnh, cứ nhất quyết đòi tự mình học.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...