Bất luận là thân phận cao quý, đàn ông tốt, gia cảnh giàu có... Đồng Khiết luôn đè đầu cưỡi cổ ta.
Rõ ràng hai người có chung một người bố mà.
Cuối cùng Đồng Tinh Nguyệt cũng hiểu rằng mục đích của Ngôn Thuần là giúp Đồng Khiết trút giận.
Cô ta điên cuồng lao đến dưới chân Mạc Thiệu Khiêm, khóc lóc cầu xin: "Thiệu Khiêm, em sai rồi, em sai rồi, tha thứ cho em không, từ giờ hai chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không rời xa nhau nữa.."
"Xéo đi!"
Mạc Thiệu Khiêm đá bay ta ra.
Anh vẻ mặt hung dữ của Đồng Tinh Nguyệt, gì còn bộ dạng trong sáng thuần khiết như bông hoa sen mà ta từng thích vào ba năm trước chứ.
Tất cả đều do ta tự biên tự diễn!
Anh ta hận nghiến răng nghiến lợi : "Đồng Tinh Nguyệt, tôi cho biết, chuẩn bị gánh lấy hậu quả của đi.”
16
Anh ta sẽ không buông tha bất cứ ai bắt nạt Đồng Khiết, người nhà họ Đồng hay Đồng Tinh Nguyệt đều phải chịu quả báo.
"Đồng Khiết là chị của , mà và mẹ bức c.h.ế.t mẹ ấy, khiến ấy không còn nhà để về, còn có thể vu khống, hãm ấy như ."
"Cô luôn miệng tôi, lúc tôi mù thì bỏ đi biệt tăm, còn âm mưu phản bội tôi.”
“Cô chỉ là kẻ ăn cháo đá bát, một ả đàn bà lòng dạ rắn độc."
“Mà buồn hơn, đến hôm nay tôi mới hiểu, mình đã Đồng Khiết từ lâu rồi.”
Mạc Thiệu Khiêm tự giễu, không thèm Đồng Tinh Nguyệt đang nằm vật vờ mặt đất, trông ta y hệt như một con ch.ó sắp chết, bị chủ ném ra đường.
Càng cố gắng tìm hiểu mọi chuyện, ta càng cảm thấy đau đớn, tự trách mình và hối hận.
Chính ta là người đã tự tay đẩy Đồng Khiết ra, không ngừng tổn thương ấy. Cho đến chết, ta cũng không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Đồng Tinh Nguyệt ôm chặt lấy mình, co rúm lại.
Lời đe dọa của Mạc Thiệu Khiêm trước khi rời đi, cũng như lời châm chọc của Ngôn Thuần, khiến ta vô cùng hoảng sợ!
Nỗi sợ hãi ngày càng lan rộng, khiến đầu óc ta quay cuồng.
Một tên Mạc Thiệu Khiêm đã đủ một tay che trời, ép người ta sống không bằng chết.
Anh ta muốn đẩy người ta xuống địa ngục, ai dám ngăn cản chớ!
Giờ còn có thêm gã Ngôn Thuần kia nữa?
Đồng Tinh Nguyệt thở hồng hộc, m.á.u trong cơ thể đều đông lại.
Từ khi còn nhỏ ta đã ăn sung mặc sướng, chỉ cần ta giơ ngón tay lên, sẽ có cả tá đàn ông chạy tới nịnh bợ ta.
Cô ta chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày mình bị người ta đá ra đường, khúm núm cầu xin, thật không thể tin !
Lần đầu tiên ta cảm thấy hối hận.
Nếu phải lại lần nữa, ta nhất định sẽ không dám chọc vào Đồng Khiết!
……
Mạc Thiệu Khiêm bắt gặp Ngôn Thuần đang đứng ở hành lang.
Đối phương lười biếng tựa vào lan can, nghiêng đầu không biết đang suy nghĩ gì.
“Lúc gặp Đồng Khiết cũng hả?”
Mạc Thiệu Khiêm bước tới, rút điếu thuốc ra, bắt đầu hút.
Anh ta ngày càng nghiện thuốc lá. Chỉ có thứ nghiện này mới có thể khiến ta nhanh chóng quên đi nỗi đau trong thời gian ngắn.
"Đâu có, tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời chị ấy." Ngôn Thuần cong khóe môi, bắt đầu hoài niệm quá khứ, "Tính của tôi hồi đầu khá ngang ngược, chị ấy tôi đẹp lắm, nên tôi mới thường xuyên .”
Mạc Thiệu Khiêm im lặng.
Cơn ghen bùng cháy trong mắt ta.
Đồng Khiết là vợ của ta, có một gã đàn ông khác dám thèm muốn ấy.
Anh ta hậm hực Ngôn Thuần, muốn đ.ấ.m một cú vào mặt gã, ta ráng kiềm chế lại.
"Anh định gì? Làm sao nào mới có thể hủy hoại nhà họ Đồng và Đồng Tinh Nguyệt?"
"Bộ không tự biết nghĩ cách hả? Anh hỏi tôi gì? Tôi đương nhiên tự mình trả đũa, sẽ không xen vào chuyện của ."
Ngôn Thuần xong, ném thứ gì đó về phía Mạc Thiệu Khiêm, một ánh sáng bạc lóe lên giữa không trung.
Mạc Thiệu Khiêm cầm lấy vật đó, mở lòng bàn tay ra .
Đó là chiếc nhẫn cưới giữa và Đồng Khiết.
Anh ta vô thức Ngôn Thuần, chỉ thấy Ngôn Thuần vẫy tay, đút tay vào túi, đi xuống cầu thang, biến mất khỏi tầm mắt của Mạc Thiệu Khiêm.
Dù sao mục đích của gã đã đạt .
Gã đã khiến Mạc Thiệu Khiêm hối hận suốt đời.
“Đây là những bức ảnh của Đồng Khiết mà tôi có thể tìm .”
Dung Ngọc đưa cho Mạc Thiệu Khiêm một chồng ảnh.
Mạc Thiệu Khiêm từng cái một, tất cả đều tràn ngập khuôn mặt của Đồng Khiết.
Có tấm chụp vui, tấm chụp buồn, tấm chụp tức giận... Ngoài ra còn có ảnh chụp cùng người khác, mấy người không liên quan đều bị cắt bỏ, chỉ còn lại Đổng Khiết.
“Đây là bức ảnh tôi đặc biệt hacker khôi phục giúp đó, đồng thời tôi cũng lén lút ‘mượn’ từ Hứa Nguyệt.”
Dung Ngọc nằm ngửa trên ghế sô pha, xoa xoa lông mày.
Sau đó, ta tận mắt thấy Mạc Thiệu Khiêm đang dùng ánh mắt dịu dàng hoài niệm nhằm từng bức ảnh, dùng ngón tay xoa xoa các góc, cẩn thận lau đi lau lại.
Bạn thấy sao?