Đồng Tinh Nguyệt sợ Mạc Thiệu Khiêm đã Đồng Khiết rồi, dù gì hai người đã kết hôn ba năm, lỡ có cảm với nhau thật thì ta biết sao.
Ở bên cạnh Ngôn Thuần mới là lựa chọn đúng đắn.
Cho dù việc này không khác gì đang phản bội Mạc Thiệu Khiêm.
Cô ta vốn chẳng có nhiều cảm với Mạc Thiệu Khiêm, tiếp cận ta đơn giản vì vẻ ngoài đẹp trai, quyền lực và giàu có, và... ta coi ta là bước đệm giúp ta bước vào giới thượng lưu.
Cô ta càng muốn cướp đi người đàn ông mà con khốn Đồng Khiết sâu đậm, muốn thấy Đồng Khiết đau khổ tuyệt vọng khi không thể có trái tim của người mình !
Mấy hôm nay thái độ thờ ơ gay gắt của Mạc Thiệu Khiêm khiến ta mất hết mặt mũi, đã chọc giận ta rồi.
Đồng Tinh Nguyệt do dự vài lần, rồi thoải mái đồng ý.
"Anh Ngôn, thật với ..."
Giọng ta có chút nghẹn ngào: “Mạc Thiệu Khiêm là kẻ hống hách ngang ngược, ta ép em ở bên cạnh ta! Dù ta đã lấy chị em, vẫn thường xuyên phiền em. Mà do em quá yếu đuối, không dám phản kháng ta, chỉ đành để mặc cho ta ức hiếp..."
Cô ta mím môi, mắt đỏ hoe, không cầm nước mắt thút thít , trông ta chẳng khác gì con mèo hoang bị bỏ rơi.
Mạc Thiệu Khiêm đến phòng riêng trong khách sạn Thiên Nhã để gặp Ngôn Thuần.
Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong khiến ta giật mình.
Đây là giọng của Đồng Tinh Nguyệt và Ngôn Thuần mà? !
Họ đang gì trong đó?
Tuy nhiên, càng nghe, tâm trạng ta chuyển dần từ ngạc nhiên sang tức giận, trái tim ta giống như bị ai đó bóp nghẹt.
Mới đầu, Ngôn Thuần dụ dỗ Đồng Tinh Nguyệt, sau đó Đồng Tinh Nguyệt khóc ỉ ôi, buộc tội Mạc Thiệu Khiêm cưỡng ép ta, hòng lừa Ngôn Thuần thương xót tin tưởng ta.
Bước chân của Mạc Thiệu Khiêm cứng đơ tại chỗ, ta nắm nắm , một luồng khí lạnh lẽo từ dưới chân bốc lên, xen kẽ từng thớ thịt của cơ thể.
"Em sẽ giúp xử lý ta, mà cũng nên bày tỏ chút chân thành với em chứ nhỉ?"
Vẻ mặt ta nham hiểm đến đáng sợ, toàn thân tản ra khí tức lạnh lùng, như thể ngay cả không khí cũng có thể đóng băng.
Đồng Tinh Nguyệt!
Lẽ ra ta nên sớm rõ bộ mặt giả tạo của ta! Đây là một ả đàn bà độc ác, thích dối gạt chơi người khác...
Trong phòng riêng, Ngôn Thuần bỗng dưng nở nụ khó hiểu, "Chân thành sao? Anh Mạc, nghe hết rồi phải không, hay vào đây với ta đi?"
Mạc Thiệu Khiêm đẩy mạnh cửa bước vào.
Đồng Tinh Nguyệt bị hai tiếng Mạc dọa sợ tái cả mặt.
Mãi đến giây tiếp theo thấy Mạc Thiệu Khiêm bước vào, ta mới ngộ ra.
Ngôn Thuần đang gài bẫy ta?
Gã đã hẹn Mạc Thiệu Khiêm đợi ở đây từ lâu, nếu không gì có chuyện trùng hợp như !
Tại sao Ngôn Thuần lại muốn ta! Bọn họ không thù không oán mà!
Mạc Thiệu Khiêm chắc chắn đã nghe thấy những gì ta , phải sao bây giờ, ta như ngồi trên đống lửa, ấp úp không nên lờ!
Sắc mặt ta tái nhợt, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, cắn môi dưới, vội vàng giải thích: "Thiệu Khiêm, hiểu lầm rồi, em chỉ đang chiều theo ý gã này nên mới , trong lòng em không có nghĩ thế đâu..."
Cổ họng Mạc Thiệu Khiêm khô rốc, ta chế nhạo.
"Đồng Tinh Nguyệt, nghĩ tôi vẫn sẽ bị dắt mũi sao?"
Ánh mắt ta lạnh lùng vô , “Sau này đừng đến tìm tôi nữa, thấy chỉ khiến tôi buồn nôn.”
Từ tinh thần đến thể xác đều cảm thấy ghê tởm.
Cũng may ta không tiếp nhiều với Đồng Tinh Nguyệt, đến nắm tay cũng rất ít.
Nhưng cứ nghĩ mình từng có cảm với ả đàn bà độc ác này, ta lại cảm thấy kinh tởm.
Đồng Tinh Nguyệt ngã khụy xuống đất, cơ thể nằm vật vã dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Cô ta quay đầu Ngôn Thuần đang khoanh tay xem kịch, bỗng lòng dấy lên một tia hy vọng hỏi: “Anh Ngôn, lời phải giữ lấy lời chứ.”
Nhưng Ngôn Thuần không buồn ta, thẳng vào Mạc Thiệu Khiêm, "Mạc Thiệu Khiêm, bất ngờ lắm phải không? Đây ả đàn bà đã khiến mê muội suốt ba năm, vì một lời hứa suông từ một người xa lạ, một thứ nhảm nhí đến trẻ con lên ba cũng không thèm tin, mà đã vội vã đ.â.m sau lưng .”
"Anh không biết mình đã đánh mất thứ gì đâu. Loại phụ nữ này không xứng đáng xách dép cho Đồng Khiết."
Ngôn Thuần xong liền rời khỏi phòng bao, không thèm quay đầu lại.
Đồng Tinh Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, tựa hồ sắp phát điên, ngọn lửa oán hận như muốn thiêu đốt tâm can ta.
Đồng Khiết? Đồng Khiết?!
Hahaha, lại là ấy! Lại là Đồng Khiết!
Đúng là thứ âm hồn bất tán! Tại sao mọi người đều thích ấy?
Bạn thấy sao?