Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 2

Không hiểu sao Mạc Thiệu Khiêm bỗng nhiên cảm cơn giận bốc lên đỉnh đầu.

 

Nhưng ngay lập tức, ta cầm bút, dứt khoát ký tên mình lên lá đơn ly hôn.

 

“Nếu đã ly hôn, thì mấy cầu hồi trước cũng không cần nữa, không cần mỗi ngày về nhà ngủ.” Đồng Khiết tiếp.

 

Cô ấy đang đuổi ta đi hả?

 

“Chờ nãy giờ luôn đó.” Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng , cầm áo vest chuẩn bị rời đi.

 

“Mạc Thiệu Khiêm!”

 

Nhưng ngay lúc ta bước chân ra khỏi cửa, Đồng Khiết đột nhiên hét lớn gọi ta lại!

 

Anh ta giật thót, từ từ quay đầu lại, thấy Đồng Khiết mặc bộ váy màu trắng đứng dưới ngọn đèn mờ, ánh sáng mờ ảo càng dáng người gầy gò của trở nên yếu đuối mỏng manh.

 

Anh ta bất giác cau mày.

 

Từ khi nào mà…

 

Sắc mặt ấy lại trắng bệch như ?

 

Đồng Khiết thì thào: “Anh có còn nhớ em đã ước gì vào ngày chúng mình kết hôn cách đây 3 năm không?

 

Mạc Thiệu Khiêm cau mày khó hiểu.

 

Rõ ràng, ta chẳng nhớ gì cả,  ta vốn dĩ đâu muốn khắc ghi từng khoảnh khắc ở bên cạnh ấy.

 

Hốc mắt Đồng Khiết đỏ hoe, mấp máy môi thì thào từng câu từng chữ: “Mạc Thiệu Khiêm, từ hôm nay trở đi, em sẽ không thích nữa đâu, em và nước sông không phạm nước giếng. Ngày và Đồng Tinh Nguyệt kết hôn cũng đừng mời em gì, em sẽ không tới dự đâu, chúc ta trăm năm hạnh phúc, sống đến bạc đầu!”

 

“Mong lời giữ lấy lời.”

 

Mạc Thiệu Khiêm nhàn nhạt đáp lời, mở cửa rời khỏi nhà.

 

Đợi khi Mạc Thiệu Khiêm đã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt ấy, thì cơ thể Đồng Khiết mới rã rời ngồi phịch xuống mặt đất.

 

Cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu, đột nhiên có tiếng điện thoại reo lên.

 

Là công ty chuyển nhà gọi tới, liên tục xác nhận có chắc chắn muốn họ kéo hành lý ra bãi rác xử lý ngay ngày mai hay không.

 

2

 

"Ừ, đốt sạch hết đi."

 

Nếu không dọn dẹp sạch sẽ, lỡ đâu Mạc Thiệu Khiêm quay về thấy đồ của lại bực bội nữa.

 

Sau khi giải quyết hết mọi chuyện, thì sắc trời cũng đã tối, Đồng Khiết mặc áo khoác dày, ngắm ngôi nhà mình đã sinh sống suốt ba năm qua một lần cuối cùng, dứt khoát rời đi. 

 

Xe taxi dừng lại ở bờ biển rộng lớn nhất của thành phố A. Đồng Khiết xuống xe ra bờ biển dài vô tận, đột nhiên cảm thấy tâm trạng bình tĩnh lạ thường.

 

Đồng Khiết cởi giày cao gót, cầm di gửi tin nhắn cuối cùng, sau đó bước từng bước đi về phía đáy biển sâu.

 

Điện thoại rơi phịch xuống đất, ấy từ từ nhắm mắt lại, nước biển lạnh buốt tràn qua đầu, ngay lập tức nhấn chìm thính giác và thị giác của .

 

Cô không hề vùng vẫy, cứ để mặc mình dần dần chìm sâu xuống đáy biển.

 

Mạc Thiệu Khiêm, thật sự quên hết rồi.

 

Điều ước mà tôi đã ước ba năm nước chính là:

 

Thiệu Khiêm, hãy tha thứ cho em, em chỉ trói chặt ba năm thôi. 

 

Thời gian ba năm dài đằng đẵn này, có thể chọn em.

 

Nếu không, em sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của

 

Em sẽ dùng cách triệt để nhất để rời xa .

 

Ba ngày sau Mạc Thiệu Khiêm về nhà.

 

Vừa mở cửa, thì hơi thở lạnh buốt phả vào mặt ta.

 

Anh ta vô thức cởi áo khoác ngoài, lạ thay chẳng có ai đón lấy hết;

 

Dưới chân ta cũng không có đôi dép sạch vốn nên chuẩn bị sẵn;

 

Càng không có cốc nước ấm đưa tới tận miệng như mấy lần trước.

 

Anh ta cau mày, chợt nhớ ra tới ba ngày trước, Đồng Khiết kêu ta ký thỏa thuận ly hôn, dõng dạc từ nay về sau sẽ không có bất cứ liên quan gì đến ta nước.

 

Lúc đó, ta nhạt chế nhạo , còn lập tức nhờ trợ lý sắp xếp chuyến công tác vài ngày sau khi rời khỏi nhà.

 

Dù sao cũng đâu phải lần đầu Đồng Khiết bày ra mấy trò vặt vãnh này.

 

Lúc thì ấy bị gãy chân, lúc lại kể lể mình bị bắt nạt, lúc lại cố biến mấy tới mấy ngày liền...

 

Tóm lại, ấy sẽ đủ loại phương pháp khác nhau để thu hút sự ý của ta.

 

Đáng tiếc thay, ánh mắt của ta chưa từng cũng chẳng thèm ấy lấy một cái.

 

, ta đoán vụ ly hôn ngày hôm đó cũng là một trò mẹo vặt khác mà ấy nghĩ ra thôi. 

 

ta cũng lười chơi với , nên quyết định đi công tác vài ngày, dù sao chẳng mấy chốc lại chán, rồi vắt óc nghĩ ra trò mới thôi.

 

Mọi người ở thành phố V đều biết Đồng Khiết say đắm Mạc Thiệu Khiêm, gì có chuyện muốn ly hôn chứ?

 

Chỉ là……

 

Đã ba ngày trôi qua rồi, quậy cũng đủ lâu rồi chứ.

 

Vậy mà chơi chưa chán sao hả?

 

Mạc Thiệu Khiêm liếc qua căn phòng ngủ trống không, đột nhiên phát hiện ấy đã chuyển hết tất cả đồ đạc của mình đi mất.

 

Và thứ duy nhất thuộc về ấy trong cả căn nhà này chỉ là tờ đơn ly hôn đang đặt ngay ngắn trên bàn.

 

Anh ta nheo mắt, bất giác nhặt bản thỏa thuận ly hôn trên bàn lên.

 

Trước đó ta chưa đọc kỹ, giờ lật qua vài trang kiểm tra lại.

 

Đúng là hào phóng…

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...