Đồng Tinh Nguyệt mặc váy trắng, ngắm mình trong gương.
Người phụ nữ trong gương thật trong sáng và ngọt ngào, nụ của ta có thể dễ dàng thu hút sự thương của những người xung quanh.
Bố ta tấm tắc khen ngợi: "Con tôi thật xinh đẹp.”
"Cái váy có không? Không phải quá đơn giản sao?" Đồng Tinh Nguyệt lo lắng hỏi.
"Không, cái này mới đúng!"
Bố xua tay nghiêm túc : “Lần này, con trai nhà họ Ngôn mời con đi ăn tối. Tuy con phải thể hiện cho tốt, con phải tìm ra hướng đi đúng đắn! Gia đình giàu có như nhà họ Ngôn, muốn có nào mà không ? Chỉ có đóa hoa tinh khiết như con mới khiến cậu ta lòng thôi.”
"Bố điều tra Ngôn Thuần rất ghét phụ nữ trang điểm đậm. Đừng trang điểm quá đậm."
Đồng Tinh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó lại bối rối: "Bố, còn Mạc Thiệu Khiêm phải sao?"
Bố ta muốn ta bám lấy Ngôn Thuần, nên chỉ đành đá Mạc Thiệu Khiêm sang một bên.
Bố ta suy nghĩ một lúc rồi :
"Mặc dù gia cảnh của nhà họ Mạc có thể sánh ngang với nhà họ Ngôn, nhà họ Ngôn có thị trường rộng lớn, kèm theo nhiều mối quan hệ địa phương ở nước ngoài, điều này rất có lợi cho nhà chúng ta. Và điều quan trọng nhất là Ngôn Thuần chưa từng có bất kỳ tin đồn ái nào hết, chi đến ! Mạc Thiệu Khiêm đã kết hôn rồi, bộ con muốn vợ kế người ta hả?"
"Nhìn thế nào, thì Ngôn Thuần vẫn là lựa chọn tốt nhất, chuẩn bị nhanh nhanh lên, nếu nhà mình có thể kết thông gia với nhà họ Ngôn, nhà mình sẽ di cư sang Mỹ, như chúng ta sẽ không sợ Mạc Thiệu Khiêm trả thù nữa." Đôi mắt bố ta lóe lên.
Ông ta là một doanh nhân chuyên môn dùng thủ đoạn chèn ép người khác, thậm chí đến con ruột của mình cũng có thể tùy ý bán kiếm lời.
Nhưng không thể phủ nhận, ông ta thực sự thương Đồng Tinh Nguyệt, muốn con sống tốt hơn.
Trước đây, Mạc Thiệu Khiêm luôn đứng hàng top những người đàn ông tốt nhất thành phố V.
Nhưng so với Ngôn Thuần chẳng khác nào một trời một vực.
Đồng Tinh Nguyệt gật đầu lia lịa. “Con hiểu rồi bố ơi.”
Cô ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xách túi đi đến chỗ hẹn với Ngôn Thuần, khách sạn Thiên Nhã.
Đây là tài sản kinh doạnh thuộc sở hữu của nhà họ Mạc, lỡ không may bị người khác phát hiện ra, Đồng Tinh Nguyệt vẫn có thể chữa cháy bằng cách ta và Ngôn Thuần chỉ là bè thân thiết.
Cô ta lặng lẽ nở nụ quyết tâm giành chiến thắng.
"Tiểu thư, mời đi hướng này. Ngài Ngôn đã chờ lâu rồi."
Thái độ cung kính của người phục vụ càng khiến Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy tự mãn.
Cô ta ngượng ngùng gật đầu, rồi đi một mạch đến phòng riêng của Ngôn Thuần.
Trên bàn đã bày sẵn những món ăn đắt tiền.
Ngôn Thuần đang mặc một bộ vest cao cấp đặt may từ nhà thiết kế tư nhân hàng đầu thế giới. Gã có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú. Anh ta chỉ cần mỉm với Đồng Tinh Nguyệt, thoáng chốc đã đủ hút hồn bất kỳ trẻ nào.
"Cô Đồng, đến rồi."
Ngay cả dù Đồng Tinh Nguyệt đã bố ta dặn dò kỹ lưỡng, trong lòng ta cũng không khỏi muốn tiến xa hơn với người đàn ông này.
15
Còn là một công ty đang lên sàn chứng khoán!
Đôi mắt ta sáng rực vì phấn khích, ta vội vàng : "Anh Ngôn, cứ tự nhiên! Nếu có chuyện gì cần em giúp đỡ, em nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
"Sau khi tôi đến Trung Quốc, luôn bị Mạc Thiệu Khiêm chèn ép và đàn áp, ngành công nghiệp mà tôi tốn bao công sức đầu tư vào thành phố V cũng không mấy tiến triển. Vì , tôi muốn nhờ tiếp cận Mạc Thiện Khiêm, đoạt lấy kế hoạch kinh doanh từ công ty ta "
"Bằng cách này, tôi có thể chuyển bại thành thắng, đồng thời tôi cũng có thể tận dụng cơ hội để chiếm lấy thị phần, thu lợi nhuận khổng lồ."
"Tinh Nguyệt, người nhà tôi luôn phản đối chuyện kết hôn của hai chúng ta, họ đã hứa với tôi, nếu lần này em giúp tôi thành công, họ sẽ đồng ý cho tôi lấy em vợ."
Ngôn Thuần cố tỏ vẻ bất lực bối rối.
Đồng Tinh Nguyệt bị đẩy vào thế khó.
Nếu muốn giúp đỡ Ngôn Thuần, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng... trước giờ Mạc Thiệu Khiêm là người háo thắng, chỉ là một vụ ăn nhỏ thôi, sau này chắc cũng có cách lật ngược thế thôi mà.
Chỉ cần bắt Mạc Thiệu Khiêm trả một cái giá nho nhỏ, liền giúp ta có lời hứa của Ngôn Thuần...
Hơn nữa, Mạc Thiệu Khiêm thích ta, nhất định sẽ không nghi ngờ ta đâu.
Còn chuyện tương lai, bố ta đúng, bàn tay của Mạc Thiệu Khiêm đâu đủ sức với ra nước ngoài, ta chẳng thể nào trả thù ta .
Bây giờ thái độ chê trách của Mạc Thiệu Khiêm đủ khiến ta ớn lạnh rồi.
Bạn thấy sao?