Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 17

Ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng.

 

Cuối cùng, ta lắc đầu và : "Tôi sẽ không bán tập đoàn Vân Việt."

 

Chiếc nhẫn tuy có ý nghĩa kỷ niệm, không thể sánh bằng tài sản của mẹ Đồng Khiết mà ấy đã liều mạng bảo vệ. 

 

Sắc mặt Ngôn Thuần hơi thay đổi, cũng không có vẻ kinh ngạc.

 

"Nhân tiện, Mạc, tôi có chuyện muốn với . Khi nào rảnh, chúng ta tìm một chỗ ngồi chuyện không?"

 

"... Được."

 

Gã và Mạc Thiệu Khiêm hẹn gặp nhau tại khách sạn Thiên Nhã, rồi xoay người rời đi.

 

Mạc Thiệu Khiêm việc đến tối muộn.

 

Anh ta cố gắng tăng ca để xoa dịu tâm trạng khó chịu của mình hoàn toàn vô ích.

 

Đồng hồ điểm mười một giờ ba mươi tối, trong tiềm thức ta liền nghĩ mình nên về trước mười hai giờ.

 

Một giây tiếp theo, ta chợt nhớ ra không có ai đợi ở nhà nữa, lòng ta lại hụt hẫng.

 

Mạc Thiệu Khiêm tắm rửa, nằm co ro trên chiếc giường nơi Đồng Khiết từng ngủ, mùi hương quen thuộc đọng lại trên chóp mũi.

 

Tấm chăn và ga trải giường duy nhất mà Đồng Khiết không vứt đi trước khi 44, nên trên đấy vẫn còn mùi thơm của tóc.

 

Mạc Thiệu Khiêm trằn trọc mãi không ngủ .

 

Anh ta lại bị mất ngủ và đau đầu, trằn trọc mãi cũng không thể chợp mắt .

 

Cô giúp việc đã mang rất nhiều dầu thơm giúp dễ ngủ, còn thêm pha sữa nóng.

 

Nhưng Mạc Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy mùi nước hoa công nghiệp thoang thoảng khiến đầu óc càng thêm choáng váng.

 

Anh ta bắt đầu nhớ hương trầm mà Đồng Khiết tự tay , nhớ hương thơm của loài hoa ấy hái.

 

Chúng giúp ta đi sâu vào giấc ngủ, viên ta vào mỗi buổi sáng.

 

Chỉ khi nào ngửi hơi thở của Đồng Khiết, mới giúp ta bình tĩnh lại.

 

13

 

Mạc Thiệu Khiêm ngủ không , liền đứng dậy đi xử lý công vụ, hy vọng sau khi giải phóng năng lượng dư thừa, cơ thể đã mệt rã rời.

 

Nhưng cho đến tận bình minh, ta vẫn mở to mắt, toàn thân chẳng khác nào một tác phẩm điêu khắc thô cứng.

 

Mạc Thiệu Khiêm hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di ra gọi cho Dung Ngọc.

 

Lần trước hai người suýt đánh nhau, giờ đã chiến tranh lạnh.

 

Người duy nhất mà Mạc Thiệu Khiêm có thể tìm thấy vào lúc này là Dung Ngọc, vì ta chủ đầu hàng trước, ta thỏ thẻ : "Dung Ngọc, tôi xin lỗi, trước đây tôi đã hiểu lầm cậu."

 

Sáng sớm tinh mơ, Dung Ngọc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, khi thấy là Mạc Thiệu Khiêm gọi tới, oán hận trong lòng mấy hôm nay cũng lập tức tiêu tan.

 

Dù sao đi nữa, ta cũng dọn dẹp mớ hỗn độn của Mạc Thiệu Khiêm nhiều lần rồi.

 

Anh ta im lặng một lúc rồi : "Thật ra, câu này không nên với tôi, mà nên với Đồng Khiết."

 

"Thiệu Khiêm, em nhiều năm rồi, tôi sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt mà bỏ rơi cậu, cậu thật sự khiến tôi quá thất vọng, tôn trọng người c.h.ế.t là lẽ dĩ nhiên, cậu ngược lại còn chỉ trích ấy.”

 

"Cậu kết hôn với ấy ba năm. Cô ấy là người như thế nào, mấy người ngoài như chúng tôi đều hiểu rõ, chỉ có cậu vẫn luôn ngu ngốc đắm chìm trong giấc mơ giả tạo Đồng Tinh Nguyệt thêu dệt nên cho cậu."

 

Mạc Thiệu Khiêm cúi đầu, ánh mắt không giấu nổi sự hổ thẹn.

 

"Đừng chuyện này nữa, Dung Ngọc, tôi muốn hỏi cậu có..."

 

Anh ta ngập ngừng một chút, chậm rãi thốt ra một câu: “Tấm ảnh nào của Đồng Khiết hay đồ đạc gì đó?”

 

Dung Ngọc sửng sốt.

 

“Cậu muốn giữ ảnh của ấy à?” Dung Ngọc khó hiểu hỏi.

 

"Cô ấy đã vứt bỏ toàn bộ đồ đạc của mình. trong nhà không còn lại thứ gì, ấy còn để lại dấu vết nào khác trên đời không?"

 

Mạc Thiệu Khiêm không muốn ta cảm thấy ngôi nhà bỗng trở nên hết sức xa lạ, nôn nóng muốn tìm thứ gì đó lấp đầy nó.

 

Thói quen của con người là một điều khủng khiếp.

 

Anh ta đã quen với việc Đồng Khiết sắp xếp mọi thứ xung quanh mình, ta không cách nào chịu sự ra đi của Đồng Khiết.

 

Sau khi gặp Ngôn Thuần, nỗi đau của ta càng trở nên sâu sắc hơn.

 

Tựa như có ai đó đã dùng d.a.o khắc trái tim thành một mớ hỗn độn, và viết tên Đồng Khiết lên đó.

 

"Tôi sẽ thử tìm một số bức ảnh của ấy rồi in ra, đồ đạc thì không còn cái nào đâu. Dù sao, ngay cả Hứa Nguyệt cũng không có bất kỳ di vật nào của Đồng Khiết. Cô ấy không định để lại bất cứ thứ gì cả, cho dù có, Hứa Nguyệt cũng sẽ không chịu đưa cho cậu..."

 

Dung Ngọc ngập ngừng hồi lâu, vẫn không nhịn hỏi: "Này, Thiệu Khiêm, tôi thấy có phải cậu còn... Đồng Khiết không?"

 

Mạc Thiệu Khiêm sửng sốt.

 

Cách đây không lâu, ta luôn thề thốt Đồng Khiết là người ta ghét nhất trần đời.

 

Nhưng bây giờ, đối mặt câu hỏi của Dung Ngọc, ta vô thức muốn phản bác, lại do dự.

 

Anh ta có Đồng Khiết không?

 

Nếu không thì tại sao ta lại nhớ ấy da diết?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...