Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 15

Mạc Thiệu Khiêm tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện, gương mặt già nua của hai ông bà nhà họ Mạc đang xót xa ta.

 

Bà Mạc buồn bã đập giường: “Thiệu Khiêm, con khiến bố mẹ quá thất vọng. Con là người thừa kế của nhà họ Mạc, trước mặt bao nhiêu khách khứa, phát điên đập tang lễ của vợ cũ, con có biết suy nghĩ hay không?!"

 

"Con vẫn không chịu thừa nhận Đồng Khiết đã qua đời sao? Lừa dối bản thân thì có ích gì? Nếu con sớm nhận ra sự thật, sớm quan tâm con bé thì sự việc cũng không ra nông nỗi này."

 

Bà Mạc lớn tiếng mắng Mạc Thiệu Khiêm.

 

Bà hiểu dù con trai mình lạnh nhạt không chịu tiếng nào, trong lòng lại rất quan tâm đến cái c.h.ế.t của Đồng Khiết.

 

Lừa dối chính mình, chỉ là đang tìm cách chạy trốn thôi. 

 

Chạy trốn vì ta không dám đối mặt với sự thật, vì sợ bản thân không thể chấp nhận nó.

 

Nếu đã như , tại sao ngày xưa lại không chịu đối tốt với Đồng Khiết?

 

"Mạc Thiệu Khiêm, tao cho mày biết" Ông Mạc nghiêm khắc khiển trách, "Hai ông bà già chúng tôi chỉ nhận mình Đồng Khiết là con dâu thôi! Mày đừng hòng dắt ai về nhà này!"

 

"Đồng Khiết từng đông lạnh trứng của con bé trong bệnh viện. Chúng ta có thể thụ tinh trong ống nghiệm, chẳng cần mày phải cưới đứa khác!"

 

"Cứ đến già đi. Đồng Khiết là đứa con tốt, một lòng một dạ với mày mà còn bị phụ bạc, cả đời mày đừng hòng tìm ai tốt hơn nó nữa!"

 

Ông Mạc đỡ bà Mạc khóc nức nở, rồi rời khỏi phòng bệnh.

 

Mạc Thiệu Khiêm dựa vào giường bệnh, đầu óc trống rỗng.

 

Anh ra không biết mình đã gặp chuyện gì.

 

Mỗi khi nghĩ đến Đồng Khiết sẽ rời xa ta mãi mãi, ta...

 

Đau lòng. Nỗi đau cắt da cắt thịt, tan nát cõi lòng len lỏi từng thớ thịt trên cơ thể, nó đang bóp nghẹt khiến ta không thể thở .

 

Người phụ nữ đó đã xâm chiếm cuộc đời ta suốt ba năm trời, giờ ấy c.h.ế.t rồi, vẫn trói chặt lấy trái tim ta.

 

Mạc Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

"Thiệu Khiêm? Anh ổn chứ?"

 

Giọng ngọt ngào của Đồng Tinh Nguyệt từ ngoài phòng bệnh truyền đến.

 

Cô ta bước nhanh vào, đưa tay ôm lấy Mạc Thiệu Khiêm với vẻ mặt lo lắng. “Em gọi cho mấy chục cuộc em không chịu bắt máy, em lo xảy ra chuyện gì nên vội vàng đến gặp ."

 

Mạc Thiệu Khiêm bất giác cau mày, vô thức rút tay ra khỏi lòng bàn tay ta.

 

Đồng Khiết là người nhà họ Đồng, không có một ai chịu đến dự đám tang của ấy.

 

Điều này càng chứng minh người nhà họ Đồng đều là lũ m.á.u lạnh vô . Không, phải họ chưa từng xem Đồng Khiết là người nhà. 

 

Trước đây mỗi lần ta gặp Đồng Tinh Nguyệt đều cảm thấy vui vẻ, bây giờ ta hoàn toàn không muốn chạm mặt ta.

 

Có lẽ họ đã xa cách ba năm, cũng có thể là do ta phát hiện ra bộ mặt dối trá đáng ghê tởm của ta.

 

Đồng Khiết cứu mạng ta, ta còn vu khống Đồng Khiết, không thèm dự đám tang...

 

“Không, tôi không sao, tôi cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát”

 

Lời này chẳng khác nào đang đuổi khéo người khác. 

 

Sắc mặt Đồng Tinh Nguyệt càng khó coi, nụ ân cần suýt không duy trì .

 

"Vậy Thiếu Khiêm, hai ngày nữa em sẽ tới thăm , cứ nghỉ ngơi đi đã.”

 

Kể từ khi con khốn Đồng Khiết đó chết, Mạc Thiệu Khiêm hết lần này đến lần khác từ chối ta!

 

Cô ta hậm hực, càng thêm căm hận Đồng Khiết.

 

Cô ta lo lắng người đàn ông tốt như Mạc Thiệu Khiêm, sẽ vì Đồng Khiết mà thay đổi cảm của ta dành cho ta.

 

Dù sao ta và Đồng Khiết đã kết hôn ba năm, lỡ có xảy ra chuyện gì cũng không ai biết chắc

 

Đồng Tinh Nguyệt hít một hơi thật sâu, ra ngoài hành lang bệnh viện gọi điện thoại.

 

"Này, Ngôn Thuần, không phải muốn mua lại tập đoàn Vân Việt sao? Mau đến đây..."

 

Mạc Thiệu Khiêm nằm bức bối  trong phòng bệnh suốt hai ngày.

 

Sau đó ta trở về ngôi nhà mà ta từng sống cùng Đồng Khiết.

 

Khi thấy bản thỏa thuận ly hôn nằm yên lặng trên bàn, tự dưng m.á.u nóng dâng trào, ta cầm tờ giấy lên xé tan thành từng mảnh!

 

Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt!

 

Anh ta đột nhiên ngẩn ngơ.

 

Anh ta không thấy thỏa thuận ly hôn vì ta không muốn ly hôn với Đồng Khiết sao?

 

Không, sao có thể, người phụ nữ đó...

 

Nhưng trong lòng ta bỗng có một giọng yếu ớt với ta, ta đúng là không muốn ly hôn với ấy, ta đã sớm quen cuộc sống có ấy rồi.

 

Mạc Thiệu Khiêm bực bội bức đầu bức tai.

 

Rời khỏi công ty quá lâu, đã đến lúc phải về báo cáo rồi.

 

Vừa bước vào cửa văn phòng, ta bỗng chợt nhớ ra điều gì đó.

 

Nhẫn!

 

Chiếc nhẫn cưới mà ta đã tháo ra, rồi ném xuống bãi cỏ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...