Bao Nhiêu Nỗi Nhớ [...] – Chương 13

Họ đồng loạt phàn nàn trong lòng: sao mấy người nhà giàu hay thích chèn ép người khác trời!

 

Mạc Thiệu Khiêm chằm chằm vào viên cảnh sát, đôi mắt dần dần đỏ lên.

 

Cuối cùng, ta không còn cách nào khác ngoài bất đắc dĩ rời đi.

 

Mạc Thiệu Khiêm đã hai ngày thức trắng đêm.

 

Anh ta đang ngồi lẳng lặng trong phòng khách, tàn thuốc lá chất đống trên sàn, cố gắng dùng thuốc lá giải tỏa nỗi lo lắng.

 

Mặt bàn phủ đầy tài liệu, bao gồm cả giấy tờ chứng tử của Đồng Khiết và bản điều tra tung tích của Đồng Khiết do trợ lý của ta đệ trình lên.

 

Hết thảy đều chỉ về một kết quả, đó chính là Đồng Khiết đã chết!

 

Cho nên trong thỏa thuận ly hôn, ấy không hề lại cái gì cho mình, ngay cả tập đoàn Vân Việt cũng không cần nữa...

 

Đợi đã, tập đoàn Vân Việt!

 

Một ý tưởng lóe lên trong đầu Mạc Thiệu Khiêm.

 

Anh ta thấy mình đã tìm ra một cách hoàn hảo để buộc Đồng Khiết xuất hiện.

 

10

 

Người phụ nữ đó, Đồng Khiết, chẳng phải luôn trân trọng tài sản thừa kế của mẹ mình sao?

 

Anh ta sẽ hủy hoại Vân Việt! Xem ấy còn dám tiếp tục trốn chui trốn lủi nữa không! Cô ta nhất định sẽ xuất hiện.

 

Quyết định xong xuôi, ta lập tức bắt đầu vận hành cổ phiếu của Vân Việt.

 

Mạc Thiệu Khiêm thông báo trên weibo, ta sẽ rao bán tập đoàn Vân Việt với giá cổ phiếu thấp nhất!

 

Ngay khi tin tức này xuất hiện, nó đã chấn toàn bộ giới kinh doanh.

 

Nhiều người tốt trong giới lượt gửi tin nhắn, gọi điện thoại tới dò hỏi, điện thoại reo lên không ngừng.

 

"Không đâu, Mạc tổng, Vân Nguyệt sở hữu khối tài sản kếch xù. Anh định rao bán một công ty có giá trị thị trường ít nhất vài tỷ chỉ với vài trăm triệu thôi sao?! Anh định nhà từ thiện hả?"

 

"Mạc tổng, vẫn còn ác cảm với Đồng Khiết sao? Anh tính bán đồ của ấy với giá rẻ mạt hả?”

 

Cuộc gọi đầu tiên Mạc Thiệu nhận là từ Đồng Tinh Nguyệt.

 

Đồng Tinh Nguyệt dè dặt : "Thiệu Khiêm, định bán tập đoàn Vân Việt à? Em có một người muốn mua lại tập đoàn Vân Việt, nên nhờ em gọi điện thương lượng với ."

 

Mạc Thiệu Khiêm hít một điếu thuốc, rồi nhả khói lười nhát hỏi.

 

“Người đang tới chính là bố của phải không?”

 

Cổ họng của người phụ nữ ở đầu bên kia bị nghẹn lại "Thiệu Khiêm, không, không phải như nghĩ đâu."

 

"Dù tôi có bán cho ai cũng không bán cho Đồng Đông Hải."

 

Giọng đau khổ và thất vọng của Đồng Tinh Nguyệt phát ra từ trong điện thoại: "Thiệu Khiêm, tập đoàn Vân Việt thuộc về nhà họ Đồng em mà. Cho dù bố em có muốn thì cũng là lẽ đương nhiên thôi, lần này thực sự không phải là bố em, mà là một người của em, ấy sắp tới sẽ quay lại Trung Quốc đầu tư.”

 

Mạc Thiệu Khiêm chậm rãi nở một nụ lạnh lùng.

 

“Nếu tôi nhớ không lầm thì tập đoàn Vân Việt thuộc về mẹ của Đồng Khiết, chứ không thuộc về nhà họ Đồng các người.”

 

Đồng Tinh Nguyệt thật không thể tin !

 

Mạc Thiệu Khiêm trước giờ luôn coi trọng ta, lần trước hai người từ mặt nhau đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính rồi.

 

Thấy Mạc Thiệu Khiêm cứ quan tâm đến Đồng Khiết, thật sự khiến Đồng Tinh Nguyệt hoảng sợ.

 

Lấy lý do muốn mua lại tập đoàn Vân Việt, ta nhân cơ hội này gọi điện cho Mạc Thiệu Khiêm, cho hai người họ một cơ hội nữa.

 

Vậy mà Mạc Thiệu Khiêm lại không thèm nể mặt ta!

 

"Thiệu Khiêm, hiểu lầm em rồi." Cô ta vội vàng giải thích: "Dù gì thì Đồng Khiết cũng là người nhà họ Đồng, nên em mới như , cũng có thể bán cho của em, ấy rất có đầu óc kinh doanh, lại là con trai của một nhà tài phiệt nước ngoài, có thể bàn bạc với ấy mà."

 

"Đồng Khiết là người nhà họ Đồng, đúng là chuyện nực nhất mà tôi từng nghe. Người nhà lại không cho ấy ở phòng riêng à?"

 

Mạc Thiệu Khiêm hoàn toàn mất kiên nhẫn và cúp điện thoại.

 

Tuy nhiên, không lâu sau, ông Mạc lại gọi điện.

 

"Mạc Thiệu Khiêm! Mày đúng là càng này càng không coi ai ra gì! Ai cho mày bán tập đoàn Vân Việt hả?"

 

Ông Mạc tức giận: “Tao nghe Hứa Nguyệt Đồng Khiết đã nhảy xuống biển 44. Ngày mai tổ chức đám tang! Tao kêu mày đi tìm con bé về, sống thật tốt với nó. Mày đã chuyện gì hả?"

 

"Tao thấy bản thỏa thuận ly hôn của Đồng Khiết rồi, con bé đã có lòng giao toàn bộ tài sản cho mày! Mày lại ăn cháo đá bát muốn bán Vân Việt với cái gì bèo bọt. Mày có xứng với Đồng Khiết không?!"

 

"Nếu không phải mày thờ ơ lạnh nhạt với Đồng Khiết, nó cũng không chuyện dại dột rồi, mày nó.."

 

Ông Mạc lớn tiếng mắng mỏ ta.

 

Mạc Thiệu Khiêm bị mắng cứng họng, rồi khổ .

 

“Bố, bố cứ yên tâm, ấy nhất định vẫn còn sống, ấy chỉ không muốn thấy con mà thôi.”

 

Anh ta chậm rãi : “Nếu con tuyên bố muốn bán tập đoàn Vân Việt, ấy nhất định sẽ xuất hiện ngăn cản.”

 

Ông Mạc muốn mắng tiếp cho ta tỉnh táo lại, khi mở miệng lại không nên lời, đành chán nản thở dài.

 

Đều là nhà họ Mạc bọn họ đã nợ Đồng Khiết.

 

"Mày cứ ở đó nằm mơ giữa ban ngày đi!"

 

Ông Mạc giận dữ gầm lên, rồi thẳng thừng cúp điện thoại.

 

Mạc Thiệu Khiêm không nhớ mình đã ngủ vào lúc nào.

 

Anh ta đã mơ một giấc mơ rất dài.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...