Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm càng ngày càng khó coi, cắn răng từng câu từng chữ ra: "Vậy khi ấy về nhà, Đồng Khiết sẽ ngủ ở đâu?"
Hồi ta còn nhỏ, bố mẹ thường hay cãi nhau. Mỗi khi bố ta mẹ giận, thì mẹ lập tức thu dọn đồ đạc chạy về nhà bố mẹ đẻ.
Cho dù là những gia đình khác, tin cũng sẽ như .
Nguyên tắc muôn thuở của người phụ nữ là nếu bị đối xử bất công sẽ ngay lập tức chạy về nhà mẹ đẻ.
Anh và Đồng Khiết kết hôn ba năm. Trong ba năm qua, ta luôn thờ ơ và nặng lời với Đồng Khiết, khiến chịu tổn thương, nhiều lần phải thu dọn hành lý bỏ đi.
Anh ta luôn cho rằng ấy về nhà họ Đồng.
Nhưng xem ra từ khi mẹ qua đời, trong nhà họ Đồng này đã không còn chỗ đứng cho .
Gia đình mà ấy cùng ta xây dựng nên, là ngôi nhà duy nhất mà ấy có thể dựa vào.
Nhưng ta luôn ấy tức giận, thậm chí lớn tiếng đuổi ấy đi không biết bao nhiêu lần.
Anh ta lại quên mất ấy không còn người thân nào nữa.
"Tinh Nguyệt." Lúc Đồng Tinh Nguyệt vẫn còn choáng váng, Mạc Thiệu Khiêm trợn mắt ta, "Trước đây, em luôn kể lể với là em và mẹ em ở trong nhà họ Đồng luôn chịu sự dè bỉu ghẻ lạnh, Đồng Khiết cho rằng do em chết mẹ ấy, nên ấy luôn dùng thân phận đại tiểu thư nhà họ Đồng suốt ngày bắt nạt em đủ đường, có đúng không?”
Nếu những lời này đều thật, thì tại sao trong nhà họ Đồng không có phòng của Đồng Khiết chứ.
Lẽ ra ta nên biết rõ điều này sớm hơn mới phải.
Bề ngoài ấy luôn tỏ vẻ kiêu ngạo và độc đoán, khi thấy con bướm bay vào phòng, ấy sẽ cẩn thận mở cửa sổ để thả nó ra, ấy tuyệt đối không phải là người độc ác.
"Thiệu Khiêm, là sự thật, em không hề dối, Đồng Khiết luôn bắt nạt em, còn khó dễ mẹ em nữa, thậm chí lý do ấy muốn cướp đi, là do thích em..."
Cô ta càng ấp úng giải thích, thì càng chứng ta ta đang bị trúng tim đen.
Mạc Thiệu Khiêm không muốn nghe thêm mấy lời dối trá này nữa, thất vọng ta một cái, rồi xoay người rời đi.
"Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm!"
Đồng Tinh Nguyệt vội vàng đuổi theo ta, Mạc Thiệu Khiêm đã không còn ở trước mặt ta nữa.
Mạc Thiệu Khiêm phóng xe chạy như điên.
Chính ta cũng không biết tại sao mình lại tức giận như .
Tức giận vì nhà họ Mạc lừa dối ta, tức giận vì không tìm Đồng Khiết ở nhà họ Mạc, hay tức giận vì bấy lâu nay mình bị dắt mũi?
Hoặc có thể, là cả hai.
Anh ta nhấn ga đến tốc độ tối đa, xe phóng băng băng trên đường, không biết mình đã chạy bao lâu, cuối cùng ta dừng xe bên lề đường, rồi bắt điện thoại gọi.
"Tìm cho tôi một người."
Nửa đêm, Dung Ngọc đang ngủ mê man, đột nhiên nhận điện thoại của Mạc Thiệu Khiêm, còn chưa tỉnh ngủ đã nghe câu này.
Thoáng chốc, ta tưởng mình bị điên.
Lập tức lấy điện thoại ra khỏi tai, rồi kiểm tra thời gian, đúng là mới sáng sớm.
"Nửa đêm cậu muốn tìm ai chứ?"
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, mới khàn giọng đáp: “Đồng Khiết.”
"Cái gì?"
Dung Ngọc vừa nghe lời này, thì đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Tôi có bị điếc không? Cậu vừa gì ? Cậu đang tìm Đồng Khiết à?"
Mạc Thiệu Khiêm: "Ừ."
Anh ta muốn tìm Đồng Khiết.
Lần này đến lượt Dung Ngọc bối rối: “Cậu tìm ấy gì?”
Nếu nhớ không lầm, người này vừa gì mà ly hôn rất đúng ý mình, ly hôn rồi sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa sao? Giờ lại chạy đi lo lắng cho người ta gì?
Đầu bên kia lại im lặng, hồi lâu sau, ta ngập ngừng mới : “Hôm nay tôi gặp Hứa Nguyệt, ấy với tôi Đồng Khiết đã nhảy xuống biển 44. Tôi muốn tìm Đồng Khiết, để ấy khỏi cần dai nữa, tôi không thích trò này.”
“Cái gì, Hứa Nguyệt Đồng Khiết 44?!” Dung Ngọc vừa định chửi trò quá trớn rồi, giây tiếp theo ta chợt nhớ ra, với tính cách của Hứa Nguyệt, ngay cả tính cách của Đồng Khiết cũng không có chuyện lấy tính mạng ra giỡn người khác, đột nhiên ta có dự cảm không lành, rất nhanh ta đã gạt bỏ nó.
9
"Được, tôi sẽ kiểm tra ngay!"
Anh ta không có ý định thăm dò suy nghĩ của Mạc Thiệu Khiêm, lập tức cúp điện thoại.
Mạc Thiệu Khiêm tháo tai nghe ra, ngồi im bất chờ đợi.
Một đêm trôi qua, ta ngồi trong xe rất lâu không cách nào chợp mắt .
Không biết qua bao lâu, khi trời bừng sáng, điện thoại đột nhiên rung lên.
Là Dung Ngọc.
Mạc Thiệu Khiêm nhanh chóng bắt máy.
"Cô ấy ở đâu?"
Người luôn chuyện luyên thuyên như Dung Ngọc nay lại bất giác trầm mặc, đầu bên kia im lặng rất lâu.
Trái tim của Mạc Thiệu Khiêm dường như đã chìm xuống đáy biển, bồng bềnh lên xuống.
Bạn thấy sao?