20
Tiểu Phong cúi đầu, không dám thẳng vào mắt tôi: “Chị… xin lỗi…”
“Ngốc à, không trách em đâu. Chỉ là em quá tốt, nên không biết thủ đoạn của kẻ xấu có thể hèn hạ đến mức nào.”
“Vậy chị định gì?”
“Ở nơi hiểm cảnh, chỉ có thể đánh cược mà thôi.”
“Đánh cược? Đánh cược cái gì?”
“Đánh cược vào cuộc chiến ngầm giữa phụ nữ.”
Tôi không tin một người phụ nữ có tam quan (ba quan niệm đúng đắn: giá trị, đạo đức, thế giới quan) lại có thể biết rõ mà vẫn đi ‘tiểu tam’.
Trong công ty và trong giới bè của Trịnh Địch, ai ai cũng biết ta đã có vợ con.
Còn một người phụ nữ có tam quan lệch lạc — điều họ thích nhất chính là khiêu khích, giành giật, đạp lên người khác để thắng.
Vậy thì cái bẫy tôi đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ ‘quý ’ ấy bước vào mà thôi.
Tôi đánh cược, từ đầu đến cuối, cái “ ta” mà tôi chờ đợi… sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm đến cửa.
21
Tôi qua mắt mèo trên cửa và lập tức ý đến cái bụng ấy — hơi nhô lên căng chiếc váy ôm sát người ta.
Không lớn, nhiều nhất là bốn tháng.
Nếu không từng sinh con, có lẽ người khác sẽ nghĩ đơn giản là ta ăn hơi no.
Nhưng tôi thấy rõ sắc mặt ta vàng vọt, thỉnh thoảng còn ôm miệng như muốn nôn.
Tôi biết — ta đang mang thai rồi.
Cuối cùng thì cũng đến, tôi đã chờ giây phút này từ lâu rồi.
Tôi mở cửa: “Vào đi.”
Cô ta thoáng bất ngờ, rồi ngẩng cao đầu, bước từng bước kiêu hãnh vào nhà.
Vừa vào cửa, ta thay đôi dép mà tôi từng chuẩn bị cho mẹ chồng.
Sau đó thong thả đi một vòng quanh phòng, ánh mắt không ngừng đánh giá mọi thứ trong nhà.
Cô ta đang quen với “tổ ấm tương lai” của mình sao?
Tôi khẽ khinh miệt.
Nghe thấy tiếng mũi tôi hừ nhẹ, ta quay đầu lại, trừng mắt tôi.
“Tôi muốn ly hôn với Trịnh Địch.”
Tốt lắm, thẳng thắn và thô bạo — đúng kiểu tôi thích.
“Chỉ vì mang thai con của ta à?” – tôi chỉ vào bụng ta.
“Sao biết tôi mang thai?” – ta hoảng hốt bước lên một bước.
“Trịnh Địch với tôi đó.” – tôi nhún vai, xoay người ngồi xuống sofa, ung dung tiếp tục nhấp trà.
“Không thể nào, Trịnh Địch hắn đã chán ghét đến tận cổ rồi. Nhìn ngày nào cũng mặt mũi nhếch nhác, đầu không gội tóc không chải, hắn thấy phát tởm!”
Cô ta bám sát theo sau lưng tôi, tuôn ra những lời lẽ mà giờ đây tôi chẳng buồn để tâm.
Có lẽ vài tháng trước tôi sẽ đau lòng lắm, bây giờ — chẳng đau, chẳng ngứa.
Tôi thổi nhẹ vào chén trà, nhấp một ngụm:
“Không phải mấy trẻ bây giờ rất thích xem phim truyền hình à? Lẽ nào không theo dõi mấy phim đó?”
Cô ta không biết phải đỡ lời tôi thế nào, chỉ có thể cau mày chằm chằm.
“Trong phim ấy mà, mấy thằng đàn ông ngoại — có thằng nào mà không dụ dỗ tiểu tam như đâu?
‘Bảo bối à, chán chết cái bà vợ già nhà rồi.’
‘Bảo bối à, vợ vừa béo vừa nhạt, chẳng buồn chạm vào ta nữa.’
‘Bảo bối à, nhất định sẽ đá ta, cưới em về vợ.'”
Tôi đặt chén trà xuống, nở nụ nhàn nhã ta.
Hơi thở của ta bắt đầu gấp gáp: “Cô dối! Trịnh Địch không thể nào với mấy chuyện đó! Hắn ta còn chẳng thèm về nhà, sao có thể tâm sự với chứ?”
“Anh ta mới quay về cầu xin tôi vài hôm trước.” – tôi cố ý gài bẫy ta – “Cô và ta cùng ở một công ty đúng không?”
Cô ta không trả lời.
Khoảng chừng 25 tuổi, thích mặc sơ mi trắng và giày cao gót, tóc tai chải chuốt gọn gàng tinh tế.
Phụ nữ ở công ty Internet — mấy ai còn có thời gian và sức lực để ngày nào cũng chưng diện như thế?
Ai mà không muốn tranh thủ ngủ thêm vài phút cơ chứ?
Vậy nên, ta chắc chắn là người có công việc nhàn nhã nhất – hành chính hoặc lễ tân.
Nhưng hành chính thì suốt ngày phải chạy tới chạy lui, chẳng ai đi giày cao gót cả.
Nên ta nhất định là lễ tân.
“Cô là lễ tân của công ty đúng không?”
Nước mắt ta bắt đầu trào ra.
Tôi đã đoán đúng.
22
Tôi nhanh chóng nhớ lại bản tin mấy hôm trước mà mình lướt qua Tập đoàn Thừa Duyệt cắt giảm nhân sự quy mô lớn.
Cô ta đến tìm tôi vào đúng thứ Hai – điều đó cho thấy hai khả năng: một là đã bị dồn vào bước đường cùng, hai là cố tránh mặt Trịnh Địch.
“Cô bị sa thải rồi.” – tôi rót thêm nước nóng vào tách trà, hơi nước ấm áp từ từ lan tỏa.
“Anh ta với à? Mấy cái này… đều là ta với sao?” – ta lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Ừ đấy, không thì tôi lấy đâu ra thông tin chứ?” – tôi hất nhẹ cằm, bình thản hỏi – “Mấy tháng rồi?”
Cô ta run run vai: “Ba… hơn ba tháng rồi.”
“Chắc chưa biết đâu, Trịnh Địch cũng vừa nhận thông báo sa thải đấy.”
“Cái… gì cơ?” – ta sững lại, nước mắt lập tức ngừng rơi, ngẩng đầu lên tôi đầy sợ hãi.
Cho nên… ngoại , thật sự có cái gọi là chân thành ư?
Cô ta chẳng qua là trúng mức lương cao của Trịnh Địch, muốn mượn ta để một bước lên mây mà thôi.
Tôi đưa cho ta bản in của email mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Hai tay ta run càng lúc càng dữ dội.
Tôi thực sự sợ ta xảy ra chuyện gì ngay tại nhà mình.
Bạn thấy sao?