“Con sao chổi lại quay về rồi.”
Tôi khẽ khổ.
Em trai bước lên bế lấy đứa nhỏ.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy người mẹ bảy mươi tuổi của mình.
“Con sao chổi cuối cùng cũng quay về rồi.”
Nhà tôi trọng nam khinh nữ.
Mẹ rất khó mang thai, đến năm ba mươi bảy tuổi mới sinh tôi.
Rồi bốn mươi lăm tuổi lại mang thai em trai.
Mẹ luôn cho rằng chính tôi đã mang vận rủi khiến em trai ra đời.
Vì từ nhỏ đến lớn, mẹ và cha đều gọi tôi là “con sao chổi”.
6
Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình đủ ngoan, đủ giỏi, thì sẽ công nhận.
Tôi chăm chỉ học hành, giành học bổng, thi đỗ đại học loại tốt.
Nhưng lúc về báo tin, mẹ chỉ liếc qua rồi hỏi:
“Có phải trường này không cần đóng tiền nên mới vào không?”
Tôi học xong thì đi , gửi tiền về đều đặn.
Mỗi lần gọi điện, mẹ đều :
“Em mày học hành vất vả, mày nhớ chuyển thêm tiền học phí cho nó.”
Dần dần, tôi học cách im lặng.
Dù trong lòng tủi thân đến mấy, tôi cũng chỉ biết trừ.
Vì tôi hiểu, trong ngôi nhà này, tôi chưa bao giờ là người chờ đợi.
“Chị, đưa em xem chuyện gì xảy ra.”
Em trai ngồi trước máy tính, đưa tay ra.
Tôi tua lại đoạn camera giám sát về đúng ngày hôm đó.
Sau khi xem xong tất cả, em trai không hề tức giận.
Nó .
Thần bí với tôi: “Chị à, em thấy… chị sắp phát tài rồi đấy.”
7
“Cái gì cơ? Em say à, đồ ngốc.” – tôi vỗ đầu nó một cái.
“Ái da, chị! Chị mẹ toàn thời gian đến ngốc luôn rồi!”
Tôi nghiêng đầu khó hiểu.
“Những video này mà đăng lên mạng ngoài, chắc chắn sẽ bùng nổ!”
Tôi chán nản thở dài.
“Có ích gì đâu.”
“Chị phải biết là mạng ngoài tính phí xem video. Trả tiền theo lượt xem.”
Tôi lập tức phấn chấn hẳn lên.
“Chị sẽ mờ mặt Trịnh Địch, rồi lập tài khoản kể lại như một loạt câu chuyện thật về người vợ trả thù – đảm bảo hot luôn!”
“Người nước ngoài có thích xem mấy thứ này không?” – tôi vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Trên đời này thiếu gì mấy đứa tò mò, mèo con chó con cũng thích hóng chuyện.”
“Video đầu tiên mình để miễn phí, đoạn chị với ta đối thoại ấy. Nhìn xem, tiêu đề đặt là: Chồng ngoại lại keo kiệt với vợ.”
“Nổ rồi nổ rồi nổ rồi!”
Em trai dán mắt vào màn hình, tay gõ lách cách không ngừng.
Tôi thì bị phản bội, bị cắt xén tiền sinh hoạt, còn nó thì mừng như trúng số.
Tôi thật muốn lấy cái búa đập cho nó một phát.
“Có video thứ hai không? Em sẽ đăng luôn hôm nay, nếu thật sự nổi thì phải tranh thủ lúc nóng chứ.”
Tôi xoắn lọn tóc trong tay, trầm ngâm suy nghĩ.
Video thứ hai à?
Bây giờ ở nhà, gần như chẳng chuyện gì với nhau.
Camera bên nhà mẹ chồng thì tôi lại không có quyền truy cập.
Ơ?
“Tôi đã châm thủng hết bao cao su trong nhà rồi, cái này thì…”
“Wow! Chị! Chị đúng là độc thật đó! Hahaha!”
Thế là tôi gửi luôn đoạn video camera ấy cho em trai.
Nó xem xong, cứ ngu ngơ không dứt.
“Video này đặt tên là: Tặng chồng thêm vài đứa con.”
“Ha ha ha ha ha ha!” – tôi và em trai cùng lên.
8
Hôm đó trước khi tôi rời đi, mẹ : “Có chuyện gì khó khăn thì tìm mẹ.”
Em trai dặn dò tôi: “Nhớ nhé, phải dẫn dụ ta vài chuyện quá đáng.”
Tôi gật đầu.
Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi nên gì tiếp theo.
Hay là tiếp tục bóng gió chuyện ngoại , hoặc vạch trần thẳng thắn luôn.
Biết đâu, nếu chúng tôi đánh nhau thật, khán giả lại càng thích xem.
Tôi trở về nhà, thấy chồng đang đứng trước gương chải chuốt.
Anh ta liếc tôi một cái.
“Em đi đâu ?”
“Về nhà mẹ em.”
“Về tay không à? Mẹ em cũng chẳng gửi gì cho nhà mình sao?”
“Mỗi lần đến nhà , em cũng đâu mang gì về. Không những còn phải mua quà cho họ.”
Tôi bế con, đứng tại chỗ tranh luận với ta.
Anh ta dừng tay, quay mặt lại, tôi đầy khinh bỉ.
“Em lấy tư cách gì mà so với tôi? Tôi lương tháng ba mươi ngàn, em thì chẳng có cái gì cả.”
“Trước đây em cũng có công việc đàng hoàng, vì gia đình và con cái mới chọn mẹ toàn thời gian.”
“Không ai ép em cả, là em tự nguyện thôi.”
“Em không phải lao miễn phí, con cũng không phải chỉ của riêng em.”
“Làm mẹ thì phải hy sinh nhiều hơn, ai bảo em là phụ nữ!”
Bạn thấy sao?