Bào Ngư Tôm Hùm [...] – Chương 2

Trương Phương Phương kéo một cái ghế, đứng lên trên, tiếp tục gào lên: "Nhà hàng lớn một mâm tôm hùm, bào ngư chỉ tốn 199 tệ, nhà ông ấy nấu mấy thứ cá ươn tôm thối này, dựa vào cái gì mà thu 500 tệ."Bà con có tính qua chưa, một mâm ông ta kiếm 300 tệ, mười mâm chính là 3000 tệ."Tiệc cưới của thập lý bát thôn đều bị nhà ông ta lũng đoạn, một năm ít nhất phải nhận hơn 1000 mâm, chính là 30 vạn, 30 vạn đấy! Dân làng phải trồng trọt bao lâu mới kiếm 30 vạn."Nhà họ chính là loại lòng lang dạ sói, tâm địa độc ác, tư bản vô liêm sỉ. Tôi là sinh viên đại học của thôn, phải đứng lên vì dân làng mà , bảo vệ lợi ích của dân làng!"30 vạn đối với dân làng mà là con số trên trời.Bất kể Trương Phương Phương thật hay giả, trong mắt dân làng đều nhuốm màu ghen tị.Ban đầu mọi người đều có thái độ xem náo nhiệt mà , giờ sắc mặt u ám.Nhìn tôi và bố tôi, ánh mắt đều là hận thù.Bố tôi tức giận, trực tiếp đáp trả: "Cô bậy, chúng tôi lúc nào kiếm tiền bẩn, bây giờ vật giá leo thang, 500 tệ nấu một mâm đã rất rẻ rồi."Tôi cũng phụ họa: "Cô nhà tôi kiếm tiền bẩn, phải đưa ra chứng cứ."Tôi trong ngành ăn uống, đương nhiên hiểu rõ 500 tệ một mâm đã rất hời rồi.Một mâm cỗ 12 món, gà, cá, tôm, thịt bò, thịt kho tàu không thiếu món nào, đến cả bát đũa, bàn ghế, rượu, dọn dẹp, đều bao trọn gói.500 tệ tính ra chỉ kiếm không đến 50 tệ, hoàn toàn là tiền mồ hôi nước mắt.Uy tín bao nhiêu năm của bố tôi vẫn còn, nghe ông ấy như , ánh mắt mọi người mới dịu đi một chút.Trương Phương Phương lập tức phản bác: "Hừ! Ai lại đi vạch áo cho người xem lưng, nhận tiền bẩn chứ. Mọi người không quên rồi chứ, tôi từng giúp việc bếp núc cho nhà ông ta đấy."3Cô ta đúng là từng giúp việc bếp núc cho nhà tôi, nhà Trương Phương Phương là hộ nghèo trong thôn.Bố ta lười biếng, thích bạo lực, mẹ ta sinh ta xong liền bỏ đi.Có lần nấu tiệc xong, ta mặc quần áo rách rưới hỏi bố tôi, có thể cho ta chút đồ ăn thừa không.Bố tôi hỏi thăm mới biết gia cảnh ta rất khó khăn.Năm đó ta muốn đi học, bố ta không đồng ý, muốn gả ta đi để lấy tiền sính lễ.Lúc đó bố tôi liền chạy đến nhà người ta thương lượng, hết lời khuyên nhủ, để đứa trẻ học cấp ba, nghỉ hè thì theo ông ấy bếp, trả lương cho đứa trẻ, mới khiến ta không phải sớm lấy chồng.Năm ta lên đại học, bố tôi còn cho ta 5000 tệ.Cách ba bữa, bố tôi lại tự hào , mình giúp một sinh viên đại học thay đổi vận mệnh, đáng giá.Chẳng lẽ nhà tôi giúp ta là sai sao?Tôi kéo một cái ghế ngồi xuống, tôi ngược lại muốn xem ta muốn giở trò gì.Chỉ thấy Trương Phương Phương tiếp tục : "Những trò bẩn thỉu của nhà ông ta tôi đều biết rõ, tôi tận mắt thấy Triệu Cương lén lút đếm tiền, toàn là tiền đỏ."Bố tôi tức đến đỏ mắt, giận dữ mắng: "Cô bậy, lần là con tôi đưa tiền cho tôi."Tôi gật đầu : "Đúng , tôi mỗi tháng đều gửi tiền cho bố tôi."Mỗi lần tôi gửi tiền cho bố, ông ấy đều rút tiền mặt, để tiện mua trứng gà và rau xanh trong thôn.Không ngờ, tiền tôi vất vả kiếm để hiếu kính bố lại bị thành tiền bẩn.Trương Phương Phương khoanh tay trước ngực, liếc mắt khinh thường tôi:"Chị Linh Linh, chị chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ ra ngoài có thể kiếm bao nhiêu tiền? Không phải là mấy chuyện mờ ám đấy chứ."Bố tôi nghe xong, nổi giận.Cầm muôi múc canh xông tới đánh ta:"Cô bậy, tôi sao cũng , không sỉ nhục con tôi, xem hôm nay tôi có đánh c.h.ế.t không."Trương Phương Phương lập tức trốn sau lưng Lý Đại Ngưu, miệng vẫn không ngừng đổ thêm dầu vào lửa:"Chú… đây là chó cùng rứt giậu, nếu không phải chuyện đó mà kiếm , chính là nhà các người kiếm tiền bẩn."Dân làng đã tin tám phần, bắt đầu gật đầu phụ họa:"Phương Phương là một đứa trẻ thật thà, trông không giống như sẽ dối.""Đúng , nhà họ Triệu rất ít khi về thôn, mỗi lần về đều ăn mặc không giống phụ nữ đàng hoàng.""Một người phụ nữ ra ngoài có thể kiếm bao nhiêu tiền? Chắc chắn là bố ta dùng tiền lừa gạt mọi người để nuôi ta ăn chơi ở thành phố rồi."... 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...