Bão Mùa Hè Và [...] – Chương 4

“Chi phí điều trị sau này của mẹ em, tôi có thể thanh toán toàn bộ.”

“Bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất.”

“Nếu tôi là em, tôi sẽ tự biết mà rút lui khỏi cuộc đời của cậu ấy.”

17

Mưa thu dường như không bao giờ ngừng rơi.

Những giọt nước chảy qua khung cửa sổ mục nát, tỏa ra mùi ẩm mốc phảng phất trong không khí.

Nhưng điều đáng buồn hơn cả là, từng lời mà người phụ nữ đó với tôi, đều đúng.

Tôi cúi đầu màn hình điện thoại.

Đã rất lâu rồi, nó không còn sáng lên nữa.

Tôi thích Lương Hạc Nghiệp.

Mỗi khi gặp ấy, nhịp tim tôi lúc nào cũng rộn ràng hơn bình thường.

Tôi khao khát cái ôm của ấy.

Khao khát hơi thở vây quanh tôi.

Nhưng mười tám phút trước, tôi đã nhận tin nhắn cuối cùng của ấy.

“Tiểu Bạch.”

“Trả lời tôi.”

“Đây là số cuối cùng tôi gọi rồi, đừng chặn tôi nữa.”

“Nói cho tôi biết lý do.”

“Nếu để tôi tự tìm ra em, tôi không đảm bảo mình sẽ gì đâu.”

Tôi cúi đầu điện thoại, biết rõ phải kết thúc tất cả như thế nào.

Tôi ghét những chuyện không có hồi kết.

Tôi ghét một câu chuyện không có cái kết rõ ràng.

Thay vì sống trong giấc mộng mà ấy vẫn còn tôi, thà rằng tôi tự tay xé nát giấc mộng đó.

Vì thế, cuối cùng tôi đã gửi cho ấy bài báo kia.

“Anh thấy chưa?”

“Lương Hạc Nghiệp, cha …”

“Là do cha tôi chết.”

18

Mưa tạnh rồi.

Cho đến khi trời hửng sáng, tôi mới nhận ra mình chưa chợp mắt suốt đêm.

Tôi chăm chăm vào màn hình điện thoại.

Nhưng nó không còn sáng lên nữa.

Nói cách khác, từ khoảnh khắc đó, Lương Hạc Nghiệp không còn gửi bất kỳ tin nhắn nào cho tôi nữa.

Tôi cũng không ngạc nhiên.

Chỉ là kéo tay áo lên, rụt tay lại vì hơi lạnh.

Nhét điện thoại vào túi, tôi đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng cho mẹ.

Từ đó về sau, Lương Hạc Nghiệp hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Nói cách khác, ấy không đi tìm tôi nữa.

Nhưng đôi lúc, tôi vẫn không kìm mà nhớ đến ấy.

Một cách vô thức.

Vừa tự trách bản thân.

Vừa tham lam đến mức vô liêm sỉ.

Khi bị bỏng lúc nấu sủi cảo.

Khi phát hiện tủ lạnh đã hết đồ ăn.

Tôi chưa bao giờ nhận ra, tôi và ấy đã trải qua nhiều điều đến .

Một buổi sáng nọ, khi thức dậy, tôi bỗng nhớ đến một lần, khi tôi ngồi trên đùi ấy.

Anh ấy ôm lấy eo tôi, còn tôi hỏi:

“Lương Hạc Nghiệp, sao để quay về quá khứ?”

Anh ấy ngẩng đầu tôi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua eo tôi, khẽ :

“Thời gian là một đại lượng có hướng.”

“Entropy luôn không ngừng gia tăng.”

“Chúng ta mãi mãi không thể quay lại quá khứ.”

19

Chị của Lương Hạc Nghiệp gọi điện cho tôi.

“Ngày mai Hạc Nghiệp sẽ đi Berlin, em có muốn gặp cậu ấy lần cuối không?”

“Lần cuối là sao?”

Đầu dây bên kia, người phụ nữ thở dài, nhẹ rồi trả lời:

“Nghĩa là cậu ấy sẽ định cư tại Berlin. Tôi nghĩ, em sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.”

Chiếc xe limousine dài có tầm rất rộng.

Hóa ra, “lần cuối gặp mặt” mà họ , chỉ là tôi đơn phương ấy lần cuối.

“Tôi không với Hạc Nghiệp là hôm nay chúng ta sẽ đến tiễn cậu ấy, nên chỉ có thể phiền em đứng xa một chút mà thôi.”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi.

, dường như đây đã là một sự thương dành cho tôi rồi.

Bên ngoài cổng sân bay, người qua lại hối hả. Nhưng có những người, ngay từ khoảnh khắc xuất hiện, liền có thể hút trọn mọi ánh .

Anh ấy mặc chiếc áo khoác dài màu xám xanh, xách theo không quá nhiều hành lý.

Tay đút túi quần, như một ngọn núi xa xăm, độc giữa đám đông.

Đột nhiên, một con bướm nhẹ nhàng bay lướt qua.

Một vui vẻ chạy đến bên cạnh , hình như gọi ấy chờ một chút. Người đàn ông hơi nhíu mày, vẫn ngoan ngoãn chậm bước lại.

“À, tôi quên chưa giới thiệu với em.”

“Lần này cả nước chỉ có hai suất nghiên cứu tại Đức, đó tốt nghiệp cử nhân Đại học Chicago, thạc sĩ chuyên ngành vật lý tại Stanford. Cô ấy sẽ cùng cậu ấy đến đó với tư cách học giả.”

Người phụ nữ ngồi cạnh tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ tò mò rồi hỏi:

“Giờ tôi mới nhớ ra, tiểu thư Lâm này, em học chuyên ngành gì nhỉ?”

“Tôi không có chuyên ngành nào cả.”

Tôi quay đầu đi, giọng khó khăn như thể mỗi từ đều nghẹn lại trong cổ họng.

“Ồ, à.”

“Đáng tiếc quá, tôi chưa từng tiếp với ai chưa từng học đại học cả.”

Chị ta dường như biết rất rõ cách bóc trần tôi đến mức không còn gì để che đậy.

Nhưng ngay lúc này, trong đầu tôi không thể ngừng vang lên những lời ấy từng với tôi vào cái đêm hôm ấy.

“Đọc sách hay không không quan trọng.”

“Tiêu chuẩn chọn đời của tôi không phải là sinh viên đại học. Tiêu chuẩn của tôi là em.”

Nhưng giờ đây, tôi chỉ cảm thấy trái tim mình bị ai đó bóp chặt, rối thành một mớ bòng bong không thể gỡ ra.

“Thực ra, nhà chúng tôi vẫn luôn có quan hệ tốt với gia đình đó.”

“Tương lai, tôi mong ấy có thể trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lương.”

“Dù bây giờ hai đứa nó chưa có cảm gì với nhau, tôi tin, lâu ngày rồi cũng sẽ nảy sinh thôi.”

Người phụ nữ khẽ đặt tay lên mu bàn tay tôi.

“Nếu em thực lòng Hạc Nghiệp, lẽ ra em nên vui mừng mới đúng.”

“Dù sao thì, em cũng không xứng với cậu ấy, đúng không?”

“Không học vấn, nợ nần chồng chất, là con của kẻ trốn nợ khét tiếng, cả vùng ai cũng biết.”

“Em nên biết điều một chút, phải không?”

Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn lao ra khỏi chiếc xe limousine.

Muốn xông vào giữa đám đông, ôm lấy ấy.

Muốn hỏi ấy rằng “Anh có thật sự chưa từng bỏ rơi em không?”

“Anh đã sẽ cưới em mà, đúng không?”

“Hãy cho em biết, rằng em xứng đáng, có không?”

“Đừng để người phụ nữ này tiếp tục sỉ nhục em nữa.”

Nhưng tôi không gì cả.

Tôi siết chặt tay, ngồi yên trong xe.

Nhìn bóng lưng ấy dần xa cùng kia.

Tôi là một kẻ hèn nhát.

Ngay cả bản thân tôi cũng biết điều đó.

Tôi thực sự… không xứng đáng.

20

Bây giờ nghĩ lại, những tháng ngày đó giống như một cơn giông bão ào đến rồi quét qua cuộc đời tôi.

Khi nỗi đau chồng chất, dường như tôi không còn cảm nhận nó nữa.

Mẹ tôi ra đi đột ngột. Trong mười mấy ngày cuối cùng, bà liên tục bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Những tờ giấy thông báo nguy kịch dày lên từng xấp.

Đến khi bác sĩ cuối cùng cũng lắc đầu mẹ tôi không thể cứu nữa, tôi thậm chí đã quên mất cách khóc.

Không ai đến viếng mẹ tôi.

Người thân trước kia vì chuyện của bố tôi mà xa lánh hai mẹ con tôi từ lâu.

Ngày thứ tư sau khi mẹ mất, một nhóm người xông vào linh đường.

Họ mở nhạc inh ỏi ngay trong lễ tang. Bên ngoài, tiếng pháo nổ đì đùng chát chúa.

Giữa những âm thanh hỗn loạn ấy, một chàng trai túm lấy cổ áo tôi.

“Mẹ tôi đã chết trong vụ tai nạn mà cha ra.”

“Bây giờ, mẹ cũng chết rồi.”

“Tôi chỉ có thể rằng, chết đáng lắm.”

Tôi lao vào đánh hắn, nhanh chóng bị một nhóm người giữ chặt.

Tận mắt họ đổ một chất lỏng không rõ lên di ảnh của mẹ tôi.

Tôi điên cuồng giãy giụa, tuyệt vọng đá.

Tôi hét lên, bảo họ có gì cứ nhắm vào tôi.

“Có giỏi thì trút hết lên tôi đi!”

“Đối phó với một người đã chết thì tính là gì chứ?!”

Tôi thấy con dao sáng loáng trong tay hắn.

Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ—hay là cứ để mặc tất cả kết thúc ở đây.

Nhưng cuối cùng, chúng chỉ bị xử rối trật tự công cộng, mỗi người chỉ bị hai ngàn tệ.

Tôi đã dùng số tiền đó để lo liệu hậu sự cho mẹ mình.

21

Mùa đông đến.

Thành phố này càng về đêm càng trở nên nhộn nhịp.

Tôi sống dựa vào việc thêm.

Ban ngày đi , tối về nhà ôm quần áo của mẹ để ngủ, sáng dậy tiếp tục việc, cứ thế lặp đi lặp lại.

Đêm xuống, những quán nướng ven đường càng đông khách.

Tôi cắm cúi dọn dẹp bàn ăn, xếp lại bộ đồ ăn dùng một lần, trải lại khăn bàn, cho đến khi tầm xuất hiện một đôi bốt da cừu tinh xảo.

Tôi ngẩng đầu lên.

“Hạc Nghiệp, quán này trước đây em hay đến lắm.”

“Hàu nướng ở đây ngon lắm đấy.”

Hạc Nghiệp.

Cái tên này vốn rất hiếm gặp.

Tôi giật mình ngước lên, đối diện với một đôi mắt trầm tĩnh như ngọn núi xa.

Tôi đã bao lâu rồi… bao lâu rồi không gặp lại ấy?

Hơi thở trắng xóa tản ra trong đêm đông, ý thức của tôi bị người đàn ông trước mặt cuốn đi.

Sau đó lại bị kéo về thực tại khi thấy đứng cạnh ấy.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu be, mỉm dịu dàng với tôi.

“Chị ơi, em có thể gọi món chưa?”

Lúc đó, tôi mới thực sự hiểu thế nào là ‘xứng đôi’.

Tôi cầm bút ba lần, vẫn không thể ghi lại món ăn mà ấy gọi.

Tôi không nghe thấy âm thanh gì nữa.

Đầu óc tôi như bị bóp méo thành bọt biển, chỉ có thể lờ mờ nhận ra giọng trong trẻo của kia.

“Hạc Nghiệp, thật không ngờ cũng đến mấy quán ăn vỉa hè thế này.”

“Có phải là chịu thiệt thòi mà đi cùng em không?”

Cô ấy tinh nghịch, giọng điệu có chút trêu chọc.

Người đàn ông ngồi đối diện tôi vẫn quay lưng về phía tôi, tôi không thể thấy biểu cảm của ấy.

Một lúc sau, ngón tay thon dài lật qua thực đơn.

“Em muốn ăn gì?”

Giọng của ấy rất nhạt nhẽo, hỏi người con trước mặt.

“Tiểu Bạch, tối nay đến đón em.”

“Có một nhà hàng Ý rất ngon, muốn…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...