Bão Mùa Hè Và [...] – Chương 3

Tôi chẳng thấy gì, chỉ cố gắng tìm kiếm đôi mắt ấy trong bóng tối.

Vùng vẫy nắm lấy eo ấy, rồi bị ấy ôm lên, đặt lên bệ cửa sổ.

“Tiểu Bạch, dục vọng càng ít, con người càng gần với thần thánh.”

“Vậy có tính là người đã hủy hoại tôi không?”

Tôi cúi đầu ấy trong màn đêm.

Anh ấy thật sự biết cách lợi dụng cảm giác tội lỗi của con người để biện hộ.

Tôi đưa tay chạm vào cổ ấy, “Tôi…”

Ngay lập tức, tôi bị ấy kéo vào lòng, mọi lời đều bị nuốt trọn.

“Để đáp lễ, tôi cũng muốn hủy hoại cậu.”

Lời như một thanh kiếm ngọt ngào đâm thẳng vào tim tôi.

“Bảo bối.”

Một Lương Hạc Nghiệp như , từ trước đến nay chưa từng liên quan gì đến bốn chữ “lạnh lùng tự chủ”.

Đến cuối cùng, giọng tôi đã khản đặc.

Anh ấy vẫn có thể dịu dàng dỗ dành, rằng ngày mai sẽ mua kẹo ngậm trị đau họng cho tôi.

“Đau quá, Lương Hạc Nghiệp.”

Tôi khẽ gọi tên ấy, cố gắng đánh thức chút lương tâm còn sót lại của .

Anh ấy chỉ , ngón tay lướt dọc theo sống lưng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Chúng ta sinh ra vốn đã phải chịu đau đớn.”

“Không đau, sao có thể cảm nhận sự tồn tại của chính mình, bảo bối?”

Nếu Hegel biết có người sử dụng câu của ông ấy để ngụy biện thế này,

chắc ông ấy sẽ cảm thán rằng “mấy tay học vật lý, hỏng hết rồi”.

13

Trong tài khoản ngân hàng của tôi bỗng dưng có thêm năm trăm ngàn.

Vậy nên, khi An Trường Vi lại gọi điện đến, tôi có đủ tự tin để chặn số ta.

Cô ta tức giận đến mức phải dùng số khác nhắn tin cho tôi.

“Tôi sẽ hủy giường bệnh của mẹ ngay bây giờ!”

“Đến lúc y tá rút ống thở của bà ta, tốt nhất là đừng có quỳ xuống xin tôi!”

Nhưng ta không biết rằng, tôi đã chuyển mẹ sang một bệnh viện khác.

Khoản viện phí mà nhà ta từng giúp chi trả, tôi cũng đã hoàn trả lại toàn bộ cho bố ta.

Trong phòng bệnh, tôi đang gọt táo cho mẹ.

Trước đây, mẹ không có nhiều tóc bạc như .

Bà bị ung thư gan, phần lớn là do bị bố tôi – một kẻ trốn nợ – cho tức đến phát bệnh.

“Tiểu Bạch, thật với mẹ đi.”

“Nhiều tiền thế này, con lấy từ đâu?”

Tôi chằm chằm vào chiếc bình hoa trên tủ đầu giường của mẹ.

“Con có trai rồi.”

“Bạn trai?”

Tôi lại nhớ đến lúc Lương Hạc Nghiệp chuyển tiền cho tôi.

Năm trăm ngàn, số tiền mà cả đời tôi chưa từng thấy, ấy chẳng cần nghĩ ngợi, chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.

Tôi , “Em không thể nhận nhiều tiền như .”

Anh ấy chỉ nhạt, cúi xuống hôn lên khóe môi tôi.

“Ừm, không trả lại thì càng tốt.”

“Tiểu Bạch, nếu con chuyện dại dột chỉ để chữa bệnh cho mẹ,”

“Vậy thì mạng này của mẹ, giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Mẹ!”

Tôi ngắt lời bà.

“Thật sự là con có trai rồi mà.”

Mẹ tôi thật lâu, cuối cùng thở dài.

Bàn tay gầy guộc, gắn đầy kim truyền, chậm rãi nắm lấy tay tôi.

“Đưa trai về gặp mẹ một lần có không?”

“Mẹ sợ… sau này không còn cơ hội nữa.”

Đó chính là lý do vì sao Lương Hạc Nghiệp đến bệnh viện cùng tôi.

“Cũng… cũng không hẳn là ra mắt phụ huynh đâu.”

Tôi dựa vào thành thang máy, ánh mắt lảng tránh, không dám thẳng vào ấy.

“Bác sĩ cũng rồi, mẹ em không còn sống bao lâu nữa.”

“Nên đừng cảm thấy áp lực, bà ấy sẽ không kịp thấy kết hôn với người khác đâu.”

Người đàn ông đối diện dừng mắt trên người tôi, khẽ nhíu mày.

“Tại sao tôi phải cưới người khác?”

“Tôi vốn dĩ muốn cưới em mà.”

Cửa thang máy mở ra, ấy đi trước tôi một bước.

Tôi theo bóng lưng của ấy.

Lương Hạc Nghiệp có vẻ rất chắc chắn rằng ấy có thể cùng tôi đi đến hết cuộc đời.

Anh ấy không hề nhận ra, giữa tôi và ấy có một khoảng cách giai cấp lớn đến mức nào.

Không hề quá lời, nếu chúng tôi ở bên nhau, chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ rằng ấy phát điên rồi.

14

Cơn gió chiều thu khẽ hất tung rèm cửa trong phòng bệnh.

Tôi chợt nhớ đến những ngày thơ bé, mẹ thường đọc Nước Cộng hòa của Plato cho tôi nghe.

Bà luôn là một người phụ nữ dịu dàng và đầy phẩm hạnh.

Vậy mà tôi chưa từng nghĩ rằng, bà có thể kiên quyết và dứt khoát đến khi ngăn cản của con mình.

“Không .”

“Con và cậu ấy không thể ở bên nhau.”

“Con ai cũng , tuyệt đối không Lương Hạc Nghiệp.”

“Tại sao?!”

Tôi không kìm , giọng vô thức trở nên gay gắt.

Thật ra khi nãy, lúc Lương Hạc Nghiệp đến, tôi đã cảm nhận điều gì đó.

Dù mẹ vẫn dịu dàng chào đón , rõ ràng có một sự xa cách.

Giờ đây, bà chỉ chằm chằm vào chiếc bình hoa trên bệ cửa sổ, cứng nhắc lặp lại câu trả lời của mình.

“Mẹ.”

Tôi gọi bà.

Bà thở dài, những sợi tóc bạc rủ xuống thái dương, khóe môi hiện lên nụ cay đắng.

“Con à.”

“Con xem, liệu nhà họ Lâm chúng ta đã gì mà phải chịu quả báo như thế này?”

“Tại sao con lại gặp một người mà mẹ có thể yên tâm gửi gắm…”

“Nhưng cậu ấy lại mang họ Lương?”

Mang họ Lương thì sao?

Dù tôi cũng không tin mình có thể đi đến cuối cùng với Lương Hạc Nghiệp, trong khoảnh khắc ấy, tôi vẫn vô thức muốn phản bác lại.

Hóa ra, tôi đã không muốn rời xa ấy đến .

Trong căn phòng bệnh trắng toát, mẹ tôi cất từng lời một, kể cho tôi nghe nguyên nhân.

Từng câu, từng chữ, khiến tôi từ nghi hoặc, đến không hiểu, rồi dần dần trở thành chấn và đau đớn.

Khi tôi bước ra khỏi phòng bệnh, Lương Hạc Nghiệp vừa gửi một tin nhắn thoại.

“Tiểu Bạch, tối nay tôi đến đón em.”

“Có một nhà hàng Ý rất ngon, tôi muốn…”

Nhưng tôi đã ngắt lời .

Thì ra tôi không phải là Lọ Lem trước mười hai giờ.

Tôi chỉ là một con vịt xấu xí.

Có những số phận đã định sẵn ngay từ khi sinh ra.

“Xin lỗi, Lương Hạc Nghiệp.”

“Tôi nghĩ, chúng ta phải chia tay thôi.”

15

Bố tôi là kẻ vỡ nợ bỏ trốn.

Trước đó, ông ta là một nhà thầu xây dựng cầu đường.

Không ai biết rằng, vào thời điểm nhận dự án, người đàn ông đạo mạo đó đã sớm sa vào cơn nghiện cờ bạc.

Ông ta vay nợ khắp nơi, tiêu xài hoang phí hết tài sản trong nhà.

Thậm chí—đã rút ruột vật liệu xây dựng trong công trình.

Thế rồi, bi kịch xảy ra.

Ngày khánh thành cầu, kỹ sư trưởng của dự án đã dẫn đội đến kiểm tra chất lượng công trình.

Và ngay khoảnh khắc họ bước xuống dưới trụ cầu

Cây cầu đột nhiên sụp đổ.

Vụ tai nạn khiến hàng chục người chết, hàng trăm người bị thương.

Còn kẻ hèn nhát ấy, bố tôi, đã biến mất không dấu vết từ hôm đó, bỏ trốn khỏi thành phố.

Để lại mẹ và tôi, đứng trước những vòng hoa trắng mà thân nhân các nạn nhân mang đến, cúi đầu xin lỗi.

Họ tạt sơn vào cửa nhà tôi.

Họ kéo đến ngôi trường nơi mẹ tôi giảng dạy để rối.

Họ dùng ống thép đập cửa nhà tôi.

Những ký ức đó bám theo tôi như một cơn ác mộng không bao giờ chấm dứt, cho đến một ngày, chúng biến thành một con quái vật háu đói, nuốt chửng lấy tôi.

Einstein từng , “Chúa không chơi trò xắc.”

Chuyển của các nguyên tử đã định đoạt từ trước.

Tôi chợt nhớ lại, đêm hôm ấy, lần đầu tiên tôi gặp Lương Hạc Nghiệp, là tại một quán cà phê gần nghĩa trang.

Tôi vừa hoàn thành nghi thức sám hối tội lỗi của bố mình, còn thì đang chuẩn bị viếng mộ người đã khuất.

Không ai biết, người đó là cùng một người.

Người kỹ sư trưởng đã bị đè chết dưới cây cầu năm ấy

Người thiết kế cầu xuất sắc nhất, mỗi năm sống thêm vài năm, ông ấy có thể cống hiến thêm nhiều điều cho thế giới.

Ông ấy chính là

Bố của Lương Hạc Nghiệp.

Lương Hạc Nghiệp đã ngủ với con của kẻ cha mình.

Nếu ấy biết sự thật, chắc hẳn mỗi giây thấy tôi sau này, ấy đều muốn nôn mửa.

16

“Năm đó, Hạc Nghiệp đang du học ở nước ngoài.”

“Nên cậu ấy không biết em.”

Tiếng đàn cello chậm rãi vang lên, tôi ngẩn người đĩa tiramisu trước mặt.

Nghe quán cà phê này có mức tiêu dùng tối thiểu là tám trăm tệ—bằng cả tháng tiền ăn của tôi.

Người mời tôi đến đây là chị của Lương Hạc Nghiệp.

Người phụ nữ ấy không ăn vận quá phô trương, vẫn toát lên vẻ sang trọng.

Lời của chị ta không hề sắc bén, lại như một lưỡi dao đang chầm chậm đâm vào dây thần kinh tôi.

“Lý do tôi tìm em rất đơn giản.”

“Lâm tiểu thư, hãy biến mất khỏi thế giới của Hạc Nghiệp, không?”

Tôi cúi đầu, lắng nghe giọng êm dịu của chị ta.

“Hạc Nghiệp… hình như từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi môi trường học thuật.”

“Dù là đi học, nghiên cứu hay mời về giảng dạy, cậu ấy chưa từng bước ra xã hội.”

“Nói thẳng ra, nếu cậu ấy đã từng va chạm với thực tế, chắc chắn sẽ không để mắt đến em, Lâm tiểu thư.”

Tôi không biết vì sao, giọng điệu của người phụ nữ này lại nhẹ nhàng như , tôi vẫn cảm thấy như có một con dao đang nghiền nát tim mình từng chút một.

“Từ nhỏ, Hạc Nghiệp luôn tôn kính cha mình nhất.”

“Cha chúng tôi thực sự là một người rất tốt.”

“Ông không màng danh lợi, một lòng cống hiến cho cộng đồng.”

“Thế , chỉ vì một con quỷ ích kỷ, tham lam, mà mọi thứ đều bị hủy hoại.”

Nói đến đây, ánh mắt chị ta tôi chằm chằm.

Rồi bật châm biếm.

“Em là con của kẻ đã cha tôi.”

“Thế mà bây giờ, tôi lại phải cầu xin em tránh xa em trai tôi.”

“Hạc Nghiệp chưa bao giờ ai nhiều như .”

“Nên tôi không nỡ cho cậu ấy sự thật.”

“Cậu ấy vẫn chưa biết em chính là con của kẻ cha mình.”

Chị ta đứng dậy, cúi đầu tôi, vỗ nhẹ lên tay tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...