Bảo Mẫu Nhà Tôi [...] – Chương 3

Nghe thấy , tôi : “Chẳng phải bảo mẫu nào cũng như sao? Anh à, cho rằng ta là loại gì? Còn cho rằng em nhất định phải nhường vị trí của mình cho ta, để ta mặc váy hàng hiệu, ăn tiệc cùng ba mẹ, sau đó nhận suất tuyển thẳng sao?”

Tôi xong những lời này, ba tôi đột nhiên ngồi xuống ở bên kia màn hình máy tính, ông trai tôi với vẻ mặt lạnh lùng, rồi lại Tiểu Trinh điềm đạm đáng đứng phía sau, lãnh đạm thốt ra một câu: “Trong khoảng thời gian ba mẹ ở nước ngoài, con ức hiếp em mình như thế chỉ vì một người ngoài sao? Nếu không phải con bé muốn chia sẻ với ba mẹ chuyện tuyển thẳng, ba thực sự không biết hoá ra dáng vẻ của con thế này đấy. Được rồi, từ hôm nay trở đi con không cần việc kinh doanh trong nước nữa, thẻ cũng khoá luôn đi. Về phần con ưu tú của ba, con có thể đến xem công ty nhà mình.”

Ba mẹ tôi không quan trọng tuổi tác, chỉ quan tâm đến năng lực.

Kiếp trước tôi quá lóng ngóng, không lọt nổi vào mắt xanh của họ.

Nhưng ở kiếp này, tôi muốn ra sức vì tất cả những gì tôi có thể giành vào tay mình.

Bọn họ không trọng nam khinh nữ, đây là ưu điểm duy nhất.

Trông thấy bộ dạng kinh ngạc của trai và Tiểu Trinh, trong lòng tôi phấn khởi, trai tôi lại tức giận : “Có phải em cố ý không, bằng không…”

“Anh cả, là em bảo ra mặt thay ta sao? Rõ ràng chính đột nhiên tới tìm em mà.”

Sau đó thở dài, hai người họ và : “Môn không đăng, hộ không đối, sẽ không có kết quả đâu.”

Tiếp đến ngân nga bài hát, mang theo máy tính lên lầu.

Đúng thế, chính tôi cố ý.

Sáng hôm nay, tôi đã kết nối tất cả các camera giám sát trong nhà với điện thoại di của mình. Kiếp trước tôi luôn bị hãm , sao còn có thể bỏ mặc họ tự mình tôi ?

Tiểu Bạch hoa Tiểu Trinh lại giả vờ đau lòng khi trai tôi đi ngang qua, trai đến hỏi thăm hình của ta rồi đi thẳng vào phòng khách.

Tôi gọi video với ba mẹ tôi, để họ biết con trai cả của mình ngu ngốc đến mức nào.

Hiện tại của cả hai vẫn chưa đến mức lòng người, tôi lại chuyện đó ra ngoài.

Để xem này còn có thể tiếp tục hay không.

9.

Tôi đến công ty học việc.

Không hề che giấu thân phận của mình, bắt đầu từ cấp thấp lên.

Làm tốt hơn người trai chỉ biết bày ra bộ dạng Nhị Thế Tổ* kia nhiều, chưa đầy nửa tháng tôi đã hiểu rõ toàn bộ sản phẩm của công ty.

(*) Nhị Thế Tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm vua.

Kiếp trước tôi đã từng đến đây việc, đáng tiếc bởi vì che giấu thân phận, nên bị bảo mẫu nhỏ và trai tôi tung tin đồn thất thiệt, cuối cùng bị mọi người tẩy chay, thậm chí còn bị cấp trên quấy rối.

Kiếp này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.

Sau khi đã quen thuộc, tôi bắt đầu tham dự các cuộc họp cấp cao.

Tiếp đó nghĩ ra một số giải pháp đơn giản rất hữu ích.

Dẫu sao cũng là trùng sinh, tôi cực kỳ quen thuộc với hướng đi của thị trường trong tương lai.

Chẳng bao lâu sau, tin tức về hành của tôi truyền đến trong miệng của ba mẹ, họ muốn trở về sớm.

Sau khi biết tin này, người hoảng sợ đầu tiên không phải là trai tôi, mà là Tiểu Trinh.

Một hôm, ta hẹn tôi lên sân thượng trường học.

Tình huống giống hệt như ở kiếp trước, sao tôi có thể không biết .

, tôi đã mở ứng dụng lập trình nhỏ trên điện thoại ra.

Ứng dụng nhỏ này do tôi tìm người thiết lập, nó có thể kết nối với thiết bị cung cấp và phát hành trong nội bộ trường học.

Bình thường sử dụng để thông báo cho học sinh và giáo viên một số chuyện, hoặc để phát một số bản nhạc thư giãn trong nội bộ vào buổi trưa.

Nhưng lúc này, phát ra chính là tiếng Tiểu Trinh quỳ bịch xuống.

“Đại tiểu thư, cầu xin hãy thương xót tôi.”

Tôi bình tĩnh lại quá trình kiếp trước của mình, không để tâm hỏi: “Sao ? Gần đây chẳng phải cuộc sống của rất hạnh phúc sao?”

“Cô biết đấy, tôi học không giỏi. Coi như tôi chăm chỉ hết sức, vẫn bị bỏ lại phía sau nhiều lắm. Lần này thi đại học, chắc chắn tôi sẽ không thi đạt kết quả tốt.”

Cô ta khóc rất thương tâm, khiến người nghe thấy cũng phải rơi lệ.

“Vậy nên muốn tôi giúp học bù?”

Tôi thầm trong lòng, chỉ vì ta không muốn cố gắng, nên bóc lột thành quả lao của người khác sao?

10.

Vẻ mặt của Tiểu Trinh cứng đờ trong giây lát, sau đó : “Đại tiểu thư có thể nhường suất tuyển thẳng cho tôi không? Sau này tôi chắc chắn sẽ học tập chăm chỉ, để báo đáp ân của .”

Lời này vừa thốt ra, tôi chợt , vô cùng lớn.

“Cô có biết suất tuyển thẳng này đến như thế nào không, và tại sao lại có thứ gọi là suất tuyển thẳng?”

Tôi hoàn toàn không cho Tiểu Trinh có cơ hội diễn vẻ đáng thương, tôi thẳng: “Suất của tôi là do tôi thi đua hạng nhất trong hai năm liên tiếp, vì để đạt hai lần hạng nhất này, tôi đã học ngày học đêm. Mỗi tháng chi gần hơn hai mươi ngàn để mời gia sư có tiếng dạy kèm, thậm chí tôi còn dùng kim đâm vào chân mình, để đánh thức bản thân khi buồn ngủ trong lúc học vào buổi đêm. Uống cà phê đến nỗi nôn mửa, cũng bởi vì học quá hưng phấn mà đêm không ngủ , quầng thâm mắt đen sì. Trong lúc đó đang gì? Làm món tráng miệng ngon nhất để đưa cho trai tôi, ngoan ngoãn giúp ba mẹ tôi xách bưu kiện trước mặt họ, khóc lóc kể lể trước mặt trai tôi rằng tôi không vui khi để ra vào phòng tôi tùy ý.”

Tiểu Trinh lập tức lắc đầu, khóc sướt mướt : “Không, không, tôi chỉ muốn món ngon đưa cho , nào ngờ không đón nhận.”

“Lúc ấy tôi học tập áp lực đến mức không thở nổi, không muốn mất tập trung suy nghĩ chỉ vì người khác ra vào phòng mình. Điều này sai sao? Nếu như sai, thì thành tích của tôi đến từ đâu?”

Tôi trừng mắt Tiểu Trinh, ta chỉ tâm đến chuyện mình muốn: “Đại tiểu thư, cho dù không học cũng đã có tất cả rồi. Tại sao còn muốn giành với tôi chứ? Tôi cũng muốn có cuộc sống tốt hơn mà.”

“Cô không nghe hiểu tiếng người à, coi như tôi có tất cả vẫn hiểu rõ một điều. Nhất định phải khiến bản thân ưu tú hơn mới có những điều tốt đẹp hơn, không nên ỷ lại vào lòng tốt của người khác. Học sinh trong trường này ai cũng có gia thế không tệ, có ai trong số họ không cố gắng chứ, gì có kẻ muốn cướp suất tuyển thẳng của người khác. Không hề có, chỉ có một đứa bảo mẫu như muốn lên như diều gặp gió, muốn không mà hưởng.”

Trong kiếp trước, các học sinh trong trường này quả thực đã vì sự xúi giục của ta mà đối xử tệ với tôi, bây giờ tôi cũng có thể phản kích và cho họ biết rằng có một số người không nhất thiết sẽ biết ơn lòng tốt của họ, thậm chí sẽ ngày càng trở nên thái quá hơn.

Đột nhiên, tôi bị tát một cái.

Chẳng biết trai tôi xuất hiện trên ban công tầng thượng từ lúc nào, ta đánh tôi.

Sau đó đỡ Tiểu Trinh đứng dậy, đau lòng : “Tiểu Trinh, nó lại bắt nạt em phải không?”

11.

Tôi khẩy ôm mặt, trai tôi, khẽ xuỳ một tiếng: “Đúng là một vở kịch hay kể về chàng thiếu gia giàu có người hầu, tại sao lại muốn giẫm lên em tôi đây để đứng trên vị trí cao?”

Anh trai tôi: “Em đang vớ vẩn gì ? Bắt nạt người khác còn lý luận. Em ức hiếp Tiểu Trinh ở nhà, không có ý định quản, không ngờ ở trường học cũng như . Em xúi giục ba mẹ khoá thẻ của , còn vu khống mối quan hệ của với Tiểu Trinh…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...