Tôi không quản trời mưa, lái xe thẳng đến chợ nông sản lớn nhất thành phố.
Trước khi xuống xe, tôi gọi cho bố mẹ – hiện đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài – báo rằng trong nước có thể xảy ra lũ lụt. Nếu sau này không liên lạc thì đừng hoảng, chờ khi có sóng điện thoại, tôi nhất định sẽ liên hệ lại.
Bố mẹ tuy ở xa vẫn luôn theo dõi tin tức trong nước. Nghe liền lập tức chuyển cho tôi 1 triệu tệ vào thẻ.
“May mà biệt thự của con nằm ở khu vực cao nhất Hải Thành. Mau chuẩn bị đầy đủ lương thực vật dụng, tuyệt đối không ra ngoài. Cứ chờ nước lũ rút rồi hãy tính.”
“Có sóng điện thoại thì nhất định phải gọi cho bố mẹ mỗi ngày nhé.”
Nghe bố mẹ dặn dò, mắt tôi bất giác đỏ hoe.
Kiếp trước tôi chết đi, chắc họ đã rất đau lòng.
Nhưng kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để bi kịch lặp lại.
Tôi lắc lắc đầu, gạt đi những ký ức đau buồn, mặc áo mưa, bung dù, đến thẳng kho lương thực.
Lúc đầu, ông chủ thấy tôi còn là sinh viên nên thái độ hờ hững, nửa muốn bán nửa chẳng buồn quan tâm.
Nhưng khi nghe tôi liệt kê danh sách cần mua, ông ta lập tức tỉnh táo hẳn lên.
Vì ở kiếp trước tôi chết sớm, không biết trận lũ kéo dài bao lâu, nên lần này tôi cực kỳ thận trọng, đặt mua đủ lượng thực phẩm và nhu yếu phẩm dùng cho cả một năm.
Mặt mũi ông chủ như nở hoa, cam kết tối nay sẽ cho người giao hết hàng đến đúng địa chỉ tôi đưa.
Rời khỏi chợ nông sản, tôi lái xe tới cửa hàng đồ dã ngoại do một cựu quân nhân mở.
3
Tôi mua ba chiếc thuyền phao, hai chiếc xuồng cao tốc, và một đống vật dụng sinh tồn ngoài trời.
Trước khi rời đi, ông chủ gọi tôi lại, tặng cho tôi một con dao quân dụng đã mài sắc.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu ông ta:
“Ông chủ, cái này có thuộc diện hàng bị quản lý không ạ?”
Ông chủ ha hả, phất tay:
“Tôi mở cửa ăn đàng hoàng, lẽ nào lại bán đồ phi pháp? Yên tâm, tất cả đều nằm trong phạm vi cho phép.”
“Nhìn bé mua nhiều đồ thế này, chắc hè này định đi thám hiểm ngoài trời đúng không? Con dao này tặng , đề phòng thân.”
Tôi gật đầu, nở nụ cảm ơn ông.
Sau đó, tôi đi mua thêm đủ đồ sinh hoạt cho người lớn dùng trong suốt một năm, mua thêm rất nhiều thùng nước dự trữ, phòng trường hợp mất nước.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, xác định không sót gì, tôi mới quay về nhà chờ hàng giao.
Vừa về tới cổng, đã thấy Tạ Chiêu Đệ chạy tới, túm chặt lấy tay tôi, mặt đầy oán trách:
“Lạc Lạc, sao cậu không nghe điện thoại ? Cậu có biết mấy ngày nay tớ tìm cậu sắp phát điên rồi không?”
“Nhanh dọn dẹp nhà cửa đi, rồi đưa chìa khóa cho tớ. Tớ còn phải ra ngoài đón ba mẹ, trai chị dâu và cả cháu trai tớ nữa!”
Tôi chết lặng.
Bị ta nắm chặt tay như , tôi thậm chí còn quên phản kháng.
Cảnh tượng mình vùng vẫy trong dòng nước lũ ở kiếp trước bất chợt ùa về, khiến toàn thân tôi lạnh toát, toát mồ hôi lạnh.
Nhà Tạ Chiêu Đệ ở một vùng núi xa xôi hẻo lánh, từ đó đến Hải Thành mất nguyên một ngày một đêm.
Tính thời gian, hóa ra ngay sau khi gọi điện cho tôi, ta đã lập tức xuất phát.
Nhưng tôi chưa từng tiết lộ trong ký túc xá rằng bố mẹ đã mua cho tôi biệt thự, rốt cuộc ta sao biết tôi ở đâu?
Sốc một hồi lâu, tôi run run mở miệng:
“Tạ Chiêu Đệ, sao cậu tìm tới đây?”
Tạ Chiêu Đệ bực bội đáp:
“Không phải tại cậu không nghe máy sao! Tớ phải ngồi chờ ở cổng khu nhà đấy!”
“Nhà tớ sáng nay mới tới. Ngoài trời mưa suốt, không có chỗ nghỉ, phải khách sạn hết hơn 200 tệ, cậu trả lại cho tớ đi.”
Tôi suýt bật vì tức.
Tôi có nợ nần gì ta đâu, dựa vào đâu mà tôi phải trả tiền khách sạn cho họ?
Tôi đang định thẳng thừng từ chối thì điện thoại Tạ Chiêu Đệ chợt đổ chuông.
Cô ta vừa bắt máy, tiếng một giọng the thé từ đầu dây bên kia vọng ra qua cả loa ngoài:
“Chiêu Đệ à, tìm đứa cùng phòng kia chưa?”
“Đồ ăn ở Hải Thành đắt ghê! Cháu mày đòi ăn tiệc lớn, bố mày với tao phải bỏ ra hơn 300 tệ đấy, lát nữa tìm nó thì xin nó thêm nhiều tiền vào.”
“Không phải mày bảo con bé đó ngốc mà nhà giàu sao? Nhớ kể lể bi đát vào, moi bao nhiêu thì moi.”
Từ lúc nhấc máy, Tạ Chiêu Đệ chỉ mãi gật đầu lia lịa, hoàn toàn không nhận ra cái điện thoại rẻ tiền của ta bị rò rỉ âm thanh, khiến cuộc chuyện bại lộ sạch sẽ.
Tôi nhanh chóng rút tay khỏi ta, lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Tạ Chiêu Đệ vội vã hét gọi tôi từ phía sau:
“Đi chậm thôi Lạc Lạc, chờ tớ với!”
Tôi chợt nảy ra một ý.
Sống lại một đời, tôi chỉ muốn bình yên sống tốt, trân trọng cơ hội sống lại, vốn không hề nghĩ sẽ trả thù.
Nhưng bọn họ lại tự dâng tới cửa, không biết tự lượng sức.
Nghe hết cuộc đối thoại kia, khóe môi tôi lạnh lẽo nhếch lên.
Tôi có thể lương thiện, không ngu.
Từ nhỏ tôi đã nuôi dạy để người thừa kế, chẳng lẽ lại là quả hồng mềm ai muốn bóp sao?
Nếu thì đúng là người già treo cổ, muốn chết cho nhanh rồi.
Tôi cong khóe môi, vung vẩy chiếc chìa khóa căn biệt thự khác trên tay:
“Đi thôi Chiêu Đệ, tôi đưa cậu về nhà.”
Bạn thấy sao?