Ta cúi đầu, thu tay về vạt áo, không đáp lời, mặc cho nàng trút giận.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, chấn không gian.
Ngay sau đó, từng tràng tiếng chân dồn dập vọng lên từ hành lang ngoài kia.
Quận chúa thoáng ra ngoài, rồi nhanh chóng kéo ta chạy xuống lầu.
Chúng ta mau chóng xuống tới tầng một.
Bên ngoài vắng lặng, không còn bóng dáng nữ tử cụt tay.
Quận chúa mừng rỡ, mở toang cửa, cắm đầu chạy đi.
Nàng chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn đến viện thứ ba, tìm đường thoát thân.
Và lần này, nàng thành công. Dọc đường không có trở ngại.
Chỉ là khi vừa đến chính sảnh của viện thứ ba, nàng liền đứng khựng lại.
Đ/ọc= ful.l# tại! P,a,g,e Mỗ?i ngày chỉ-muốn làm_c[á; muố,i
Bên trong sảnh đường, người đông nghịt — tất cả đều là nữ tử cụt tay.
Mà quỳ giữa sảnh, không ai khác chính là quận chúa Vĩnh Lạc và Giang Hạ, đã bị bắt giữ.
Quận chúa tính quay đầu bỏ chạy, đám nữ tử cụt tay đã nhanh chóng vây quanh, bít hết mọi đường lui.
16
Nữ tử cụt tay đã hiện rõ chân diện mục — đều là những a hoàn từng hầu hạ trong phủ.
“Thì ra là lũ tiện nô các ngươi giả thần giả quỷ!”
Thấy chúng là người sống chứ chẳng phải ma, Thanh Vân quận chúa bỗng lấy lại dũng khí.
Nhưng chưa kịp vênh váo bao lâu, nàng liền bị một cước đá văng, lăn lông lốc vào chính sảnh.
Mấy nữ tử cụt tay theo sau, đạp nàng lăn thẳng tới giữa đường, rồi vây kín bốn phía.
Ta biết điều, chưa chờ chúng ra tay đã chủ bước vào, quỳ phía sau quận chúa.
“Các ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Giọng quận chúa vẫn còn ngạo mạn, như thể chỉ cần nàng phất tay, đám người trước mắt liền sẽ rút lui.
Kẻ dẫn đầu – một nữ tử gương mặt tái nhợt, lạnh đáp:
“Quận chúa, người còn nhận ra ta chăng?”
Quận chúa ngẩng đầu kỹ, mãi chẳng lời nào.
Ta liền nhắc:
“Là Tiểu Thanh, trước kia chuyên lo chăm sóc vườn mẫu đơn. Ba năm trước, trong vườn chết đi mấy chục gốc mẫu đơn, quận chúa nghe lời pháp sư, chôn tay người dưới gốc sẽ khiến hoa nở đẹp hơn.
“Người đã chặt tay nàng, đem chôn xuống đất.”
Quận chúa dường như chợt nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày, rồi khinh:
“Thì đã sao? Một đám tiện nô mà thôi. Vì hoa quý của ta mà hiến tay, có gì là không đáng?”
17
Lời vừa dứt, nàng lập tức bị Tiểu Thanh đá thêm một cước:
“Ngươi thì nhẹ nhàng quá!
“Ba năm qua, hễ a hoàn trong phủ phạm sai sót liền bị ngươi tìm cớ chặt tay, ném phân hoa.
“Không những thế, ngươi còn rêu rao phát minh của mình, khiến quý phụ khắp kinh thành thi nhau học theo.
“Chúng ta nô tỳ, lại bị coi như cỏ rác, chết cũng không toàn thây.”
Ngay lúc ấy, quận chúa Vĩnh Lạc và Giang Hạ bỗng lớn tiếng kêu oan:
“Không liên quan đến chúng ta!
“Chúng ta chỉ học theo quận chúa, mọi sự là do nàng ra, các ngươi muốn báo thù thì tìm nàng!”
Nhưng từ sau lưng Tiểu Thanh, mười mấy nữ tử cụt tay chầm chậm bước ra.
Từng người đưa tay lên — những cánh tay không còn bàn tay, chỉ còn khúc cùi cụt như gậy gộc, đưa ra trước mặt Giang Hạ và quận chúa Vĩnh Lạc.
Hai người kia vừa thấy cảnh tượng, mặt tái nhợt như giấy, lùi về sau liên tục.
Tiểu Thanh bật lạnh lẽo:
“Một cái thôi cũng khiến các ngươi sợ như , đã bao giờ các ngươi nghĩ đến chúng ta — không tay, sống sao cho nổi?”
18
Mười mấy nữ tử cụt tay, người nào người nấy trừng mắt Giang Hạ và Vĩnh Lạc, phẫn nộ chất chồng.
Tiếng tố tội nối tiếp vang lên:
“Ta chỉ sơ ý đổ trà, quận chúa liền chặt tay ta.”
“Lúc chải tóc vô rụng vài sợi, cũng bị chặt hai tay.”
“Ta là thợ thêu của Giang phủ, thêu một bức tranh không hợp ý tiểu thư, liền bị phế bỏ đôi tay.”
Mỗi người chỉ phạm phải lỗi nhỏ nhặt, hoặc thậm chí chẳng phạm gì, chỉ vì chủ tử tâm trạng không tốt, liền bị hành hình tàn khốc.
“Chúng ta cũng là người, cớ sao lại bị đối xử tàn nhẫn như thế?”
Nhưng dù bị chất vấn như , Giang Hạ và quận chúa Vĩnh Lạc vẫn cúi đầu không .
Mấy nữ tử kia chẳng muốn nhiều lời, lập tức đá ngã cả hai xuống đất.
Không ngoài dự đoán, hai vị quý nữ kia cũng bị chặt đứt đôi tay.
Tiếng khóc xé lòng vang vọng trong sảnh đường.
Quận chúa Thanh Vân sợ đến mức bò lết trên nền nhà, trườn vào dưới gầm bàn bát tiên.
Tiểu Thanh bước tới muốn kéo nàng ra, nàng lại đột ngột nhấn tay vào cơ quan bí mật dưới gầm bàn.
Một tiếng “cạch” vang lên — mặt đất tách ra, tạo thành một lối thoát.
Quận chúa trượt xuống địa đạo.
Cửa hầm nhanh chóng đóng lại.
Tiểu Thanh chui vào kiểm tra, phát hiện ra công tắc khi ấn lại, mặt đất chẳng hề nhúc nhích.
18
Mười mấy nữ tử cụt tay đứng ra, nhất tề trừng mắt quận chúa Vĩnh Lạc và Giang Hạ, trong ánh mắt ngập tràn oán độc.
Các nàng lần lượt bước tới, cất lời trách mắng:
“Ta bưng trà cho Vĩnh Lạc quận chúa, sơ ý đổ ra ngoài một ít, liền bị chặt tay.”
“Ta khi chải tóc cho quận chúa, vô rụng một sợi, kết cục là mất cả đôi tay.”
“Ta vốn là thợ thêu của phủ Giang, chỉ vì tấm áo không hợp ý Giang tiểu thư, liền bị phế bỏ đôi tay.”
Từng người, từng chuyện, đều chỉ là lỗi lầm nhỏ nhặt, lại phải chịu hình tàn khốc từ chủ tử của mình.
Có người thậm chí không gì sai, chỉ vì chủ tử tâm bất mãn, cũng bị giáng họa.
“Chúng ta cũng là con người, vì sao lại bị đối xử như trâu ngựa?”
Trước tiếng chất vấn từng hồi, Vĩnh Lạc quận chúa và Giang Hạ cúi đầu không đáp.
Đám nữ tử cụt tay chẳng buồn phí lời nữa, lập tức đá hai nàng ngã lăn ra đất.
Không ngoài dự đoán, hai vị tiểu thư cao quý ấy cũng bị chặt đứt đôi tay.
Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng khắp chính sảnh, nghe mà rợn tóc gáy.
Quận chúa Thanh Vân hoảng hồn đến tột cùng, không ngừng bò lùi về sau.
Nàng chui vào gầm bàn bát tiên, như chuột chui lỗ.
Tiểu Thanh tiến đến muốn kéo nàng ra, nàng đã nhanh tay nhấn vào một cơ quan bí mật dưới bàn.
Mặt đất lập tức nứt ra, lộ ra một đường hầm tối đen.
Quận chúa rơi thẳng xuống địa đạo.
Ngay sau đó, cửa hầm liền khép lại như chưa từng mở ra.
Tiểu Thanh vội chui vào, chỉ vào cơ quan kêu lên:
“Dưới bàn có cơ quan!”
Nhưng nàng ấn thử lần nữa, mặt đất vẫn không tĩnh gì.
19
Đám nữ tử cụt tay đưa mắt nhau, rồi bất ngờ đồng loạt quỳ rạp trước mặt ta, nghiêm giọng :
“Trường Bình quận chúa, chúng ta nhất định không thể tha cho Thanh Vân quận chúa!”
Các nàng tưởng ta cố ý để nàng ta trốn thoát.
Dù ta là người dẫn dắt các nàng nổi dậy, cũng là nữ nhi của Thanh Vân quận chúa — điều này không thể chối cãi.
Ta lướt qua hai cái xác vô hồn của Vĩnh Lạc và Giang Hạ nằm nơi đất lạnh, sau đó khẽ ra hiệu cho Tiểu Thanh.
Nàng hiểu ý, bước tới, kết liễu hai mạng sống còn sót lại.
Chờ đến khi trong điện không còn người ngoài, ta liền thu lại vẻ giả vờ, nhanh chóng với đám nữ tử cụt tay:
“Các tỷ cứ yên tâm mà rời đi. Hãy tới chùa Thanh Sơn, trụ trì nơi đó sẽ che chở, sắp xếp nơi ăn chốn ở.
“Ta tuyệt đối sẽ không để lộ hành tung của các tỷ.
“Còn về phần quận chúa… giao cho ta xử trí, ta nhất định sẽ không để nàng sống sót.”
Nghe ta , đám nữ tử cụt tay cuối cùng cũng buông bỏ nghi ngờ, gật đầu lui bước.
Ta lập tức huýt sáo một tiếng, gọi ám vệ Vân Nhị — người từng trung thành với quận chúa, nay đã về phe ta.
Hắn dẫn các nàng theo lối địa đạo dưới Lăng Hư Các rời khỏi phủ.
Đưa mắt tiễn đám người ấy đi rồi, ta bắt đầu lặng lẽ đi dạo khắp phủ.
Khắp nơi toàn là những nữ tử quyền quý mất đôi tay, nằm rên rỉ trong vũng máu.
Còn các nha hoàn theo hầu, thì chẳng bị thương tổn gì, đứng sát bên chủ tử, mặt mũi thất thần.
Chỉ là tóc tai, xiêm y có phần tơi tả — rõ ràng bọn họ cũng từng bị đám nữ tử cụt tay truy đuổi chạy bán sống bán chết.
Ta nấp trong góc tối, tất cả những điều đó, trong lòng mãn nguyện vô cùng.
20
Những quý nữ mời dự tiệc ngắm hoa lần này, đều là ta cố lựa chọn.
Chúng đều là bè thân thiết của Thanh Vân quận chúa, cũng là hung thủ trong những bi kịch của đám a hoàn cụt tay.
Hôm nay chẳng qua chỉ là nhân quả tuần hoàn, báo ứng nhãn tiền.
Đ/ọc= ful.l# tại! P,a,g,e Mỗ?i ngày chỉ-muốn làm_c[á; muố,i
Nếu thời gian cho phép, ta nhất định sẽ kê một cái ghế nhỏ, thong thả ngồi thưởng thức nỗi khổ của bọn họ từng chút một.
Tiếc thay, chỉ còn một canh giờ nữa là triều tàn.
Chấp chính vương tất sẽ đến phủ thăm ái nữ.
Ta đành lắc đầu tiếc nuối, lập tức sai thiếu niên ẩn thân trên cổng chính mở cửa lớn.
Những quý nữ bị chặt tay thấy cửa phủ mở ra, như ong vỡ tổ, chen chúc nhau bỏ chạy ra ngoài.
Tô Đan — muội muội của Lễ bộ Thị lang — cũng trong số ấy.
Nàng là quý nữ duy nhất không bị mất tay trong biến cố lần này.
Chính vì , khi tin tức “quái vật xuất hiện tại phủ quận chúa” lan truyền khắp kinh thành, nàng trở thành kẻ nghi số một.
Đối mặt với sự chất vấn, nàng — dù đã ba mươi tám tuổi — lại nhảy dựng như thiếu nữ chưa kịp thành thân, lớn tiếng kêu oan:
“Là Trường Bình quận chúa bảo ta trốn đi! Mọi chuyện đều là do nàng bày ra!”
Nhưng không ai tin nàng.
Bởi giữa hàng chục quý nữ bị thương, chỉ có nàng là lành lặn không sứt mẻ gì.
Mà ta, cùng quận chúa — cả hai — đều biến mất không một dấu vết.
21
Quận chúa từng giấu ta về địa đạo bí mật trong viện thứ ba, tưởng rằng nhờ đó nàng đã thoát nạn.
Lúc rơi xuống địa đạo, nàng còn ngoái ta với ánh mắt đắc ý, tưởng rằng mình đã thắng.
Song nàng đâu biết, ta đã phát hiện ra địa đạo ấy từ năm ta lên mười.
Khi ấy là dịp Trung thu, ta theo nàng đến chùa Thanh Sơn cầu phúc.
Bạn thấy sao?