– Bao cao su để ở kệ đằng kia.
Con ngươi Lưu Hạo thoáng mở to, cứng nhắc hóa đá trước câu vừa rồi, quay đầu lại, thì bắt gặp sắc thái của người phụ nữ vô cùng bình thản. Giống như sợ và Lâu Kiêu nghe không rõ, người đó còn niềm nở nhiệt bồi thêm, lần này từng câu từng chữ rõ ràng hơn.
– Hai cậu mua bao phải không? Khu này là vật dụng nội chợ không có đâu, bao cao su trưng ở kệ đằng kia.
Vừa , người phụ nữ vừa vươn ngón tay chỉ chỉ qua hướng khác. Thậm chí, khi nhắc đến vấn đề này, biểu cảm ngược lại không có gì gọi là ngại.
Lưu Hạo liếc mắt theo, tặc lưỡi.
Nhìn Lưu Hạo với Lâu Kiêu, giống hai thằng đàn ông đi vào trong cửa hàng chỉ để mua “B a o cao su” lắm sao?
Lưu Hạo chợt ho lên một tiếng điều chỉnh giọng điệu khi đang định mở miệng , thì bỗng nhiên bên tai đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên!
– Tôi không đến để mua bao, tôi mua đồ cho . Cô ấy đang đến kỳ.
Lưu Hạo một phen giật thót mình! Bạn sao?
Tự nhận mình là trai của Lạc Hy… nghe cách chuyện cũng thuần thục quá.
Anh biết điều, nên chọn cách im lặng không xen vào câu nào. Người phụ nữ quét ánh mắt đánh giá sơ lược một vòng, miệng . Nhiệt mà dò hỏi hắn.
– Mua cái đó sao?
– Đúng .
– Đây, cậu đi theo tôi, hàng đó nằm bên này.
Người phụ nữ sệ nệ, xách giỏ hàng bước đi, Lâu Kiêu rảo chân theo, Lưu Hạo cũng lẽo đẽo ở đằng sau. Tới góc trưng bày, người phụ nữ liền lên tiếng.
– Bạn cậu dùng loại nào?
Lâu Kiêu thành thực lắc đầu:
– Tôi chưa hỏi.
Người phụ nữ rộ lên, bảo thêm:
– Mới đi mua lần đầu cho ư?
– Phải.
– Vậy thì cứ lấy loại này đi. Thoáng khí, mát mẻ, kiểm soát mùi hiệu quả. Thích hợp với mọi loại da và cả da nhạy cảm nữa.
Ngắt lời người phụ nữ cầm lấy túi băng dúi vào trong tay hắn, cả Lưu Hạo cũng không thoát. Hai tay là hai bịch băng lớn. Lưu Hạo nheo mắt ngờ vực cúi đầu xuống thì đập vào mắt bấy giờ là một dòng chữ cực kỳ thu hút.
Diana Sensi Cool Fresh.
Nơi khóe môi mấp máy suýt chút nữa phụt , thứ này cũng có “mát lạnh” nữa sao?
– Tất cả đều ở đây, hai cậu cứ chọn đi, tôi đi trước.
Lưu Hạo ngẩng mặt lên, lịch sự thay Lâu Kiêu lời “Cảm ơn!”. Người phụ nữ vui tính , song quay lưng sải bước rời khỏi.
Sau khi chỉ còn lại hai người, Lưu Hạo và hắn cứ ngơ ngẩn chăm túi băng trong tay, Lưu Hạo giống như khám thế giới mới, bất ngờ lên tiếng:
– Đại ca, cái này còn có cả cm nữa… đây là 23 cm.
Lưu Hạo nghía đầu thêm, ánh mắt sáng ngời:
– Cái này là 29 cm, 35 cm, 42 cm… còn có cả cái loại bé tí 15 cm nữa đại ca.
Lâu Kiêu trưng ra dáng vẻ ngu ngơ với những thứ đồ dùng của con . Hắn đưa tay gãi gãi chóp mũi lạnh giọng.
– Có bao nhiêu cm lấy hết đi, Lạc Hy vừa cái nào thì dùng.
– Vâng.
Lưu Hạo vươn tay cầm hết, song đột nhiên nhíu mày giọng điệu đôi phần do dự.
– Đại… đại ca.
– Làm sao?
– Chúng còn có cánh với không cánh…
Mặt mũi hắn nhăn nhăn nhó nhó tối thui, sao mà lắm thế không biết? Hắn phất tay.
– Cánh hay không cánh lấy sạch đi, đằng nào có hay không cũng chẳng bay .
Lưu Hạo không nhiều lời. Anh gật đầu bàn tay thoăn thoắt lấy mỗi thứ chừng đâu bốn, năm bịch. Ôm hết vào người lẫn giỏ hàng rồi trở ra quầy thu ngân thanh toán. Lúc bỏ toàn bộ chỉ là “băng vệ sinh” xuống bàn liền khiến hai nữ nhân viên giật mình hơi khựng cứng, ngẩng mặt liền thấy là hai đẹp trai.
Là con … thú thật ai cũng xao xuyến trước những cái đẹp. Ánh mắt của hai người nhân viên ban đầu còn hoảng hốt ngay tức khắc đã chuyển qua kích , long lanh vui vẻ.
Lâu Kiêu nghiêm nghị đứng kế bên, không quan tâm biểu cảm đó của nhân viên. Hắn lạnh giọng đốc thúc cho nhanh.
– Thanh toán hết chỗ này.
Nghe tiếng . Nữ nhân viên hoàn hồn, vội vội vàng vàng gật đầu vâng dạ không dám chậm trễ, tác lẹ làng, thanh toán cho hai nam khách hàng điển trai.
Nhìn thấy tổng số tiền, Lưu Hạo lấy ví ra thanh toán.
Còn hắn thì sau khi nhận hai túi lớn quay người rời đi trước, từ đầu chí cuối chỉ một sắc thái là lạnh lùng. Lưu Hạo nghiêng đầu , song nhận lại thẻ từ trên tay nữ nhân viên.
Nhân viên mỉm , dịu dàng:
– Cảm ơn quý khách.
Lưu Hạo gật đầu rồi nhanh chân bước. Hai nhân viên rướn cổ chăm theo, miệng từ trong cổ họng, nho nhỏ cho nhau nghe. Lâu Kiêu cảm giác như có ai đang chằm chằm, híp mắt ngoảnh lại tức khắc hai nhân viên chột dạ vội vã quay ngoắt đi, ngơ. Gương mặt Lưu Hạo nghệch ra, gãi gãi cổ rời khỏi.
Chỉ là mua thứ ấy thôi mà…
Lưu Hạo ngồi vào xe, nghiêng đầu ra hàng ghế sau mà Lâu Kiêu đã để hai túi bự chảng.
Ngẫm ngợi… hay vì vẫn còn ít?
Lâu Kiêu nhíu mi liếc sang, thanh âm hờ hững hỏi:
– Sao đấy?
– Dạ không có gì thưa .
Lưu Hạo nhanh chóng khôi phục lại tinh thần lắc đầu đáp, xong khởi xe chạy đi.
*****
Từ lúc Lâu Kiêu cùng với Lưu Hạo rời khỏi nhà thì Cổ Lạc Hy xuyên suốt luôn đứng chờ. Cô cũng không dám ngồi xuống bất cứ chỗ nào. Bởi sợ khiến thứ đó của mình dây ra bẩn đồ đạc khó mà đền, chung trong nhà ở đâu cũng là đồ đắt tiền, có giá trị cao.
Nhìn ngoài cửa có ánh đèn xe rọi vào, Cổ Lạc Hy tức tốc rảo bước đi ra, thấy hai tay Lưu Hạo xách lỉnh kỉnh hai túi đồ to tướng dọa Cổ Lạc Hy đứng ngây ra chôn chân tại chỗ.
Cô giương mắt chằm chằm.
Lâu Kiêu đi tới cất giọng:
– Sao không ngồi trong nhà? Ăn mặc cũn cỡn phong phanh chạy ra ngoài không biết lạnh.
Nghe hắn bảo, Cổ Lạc Hy rời mắt khỏi hai túi đồ trên tay Lưu Hạo ngước hắn.
– Vào nhà đi, tôi mua đồ cho em rồi!
Đôi môi Lạc Hy mim mím ngón tay dè dặt chỉ chỉ vào những túi mà Lưu Hạo đang cầm. Lâu Kiêu hiểu ý liền gật đầu, nhàn nhạt hỏi lại.
– Sao thế? Không đủ.
Cổ Lạc Hy tái mặt, ngay lập tức xua xua bàn tay. Cô vội vàng ghi vào cuốn sổ đưa đến.
“Sao mua nhiều ?”
– Không nhiều, chỉ là một loại, quá nhiều kích thước…
Ánh mắt của người đàn ông chợt nheo, đánh giá vóc dáng gầy guộc của Cổ Lạc Hy từ đầu đến chân song liền ho lên một tiếng, bồi thêm:
– Không biết em vừa cỡ nào, nên tôi mua hết.
Cổ Lạc Hy càng nghe càng ngờ nghệch… ý Lâu Kiêu là sao chứ? Nhưng còn không cho có thời gian thông suốt hắn đã chủ lấy hai túi đồ trong tay Lưu Hạo thúc giục.
– Mau vào trong đi!
Thấy hắn bảo thế Lạc Hy cũng đành thôi, răng trắng khe khẽ cắn cánh môi dưới, quay người chầm chậm mà bước vào, theo ở phía sau là Lâu Kiêu. Lưu Hạo quan sát, vì vẫn còn công việc báo cáo… bởi không thể về ngay.
Anh theo cách khoảng hai bước. Nhìn Lâu Kiêu cùng Cổ Lạc Hy lên tầng song bản thân bước sang phòng khách ngồi chờ.
*****
Lên đến phòng ngủ, hắn cẩn thận đặt hai túi lên bàn nghiêng đầu .
– Của em.
Cổ Lạc Hy ngài ngại, rón rén cúi đầu đi lại gần đại khái lấy ra một bịch rồi co cẳng tháo chạy vào trong phòng toilet. Lâu Kiêu liếc mắt , môi mỏng bỗng nhiên cong cong ẩn hiện ý nhẹ. Hắn cũng không vội rời đi ngay mà nhẫn nại đứng ở bên ngoài chờ đợi .
Lạc Hy nhanh chóng tắm táp cơ thể lại thêm một lần nữa cho sạch sẽ, rồi vội thay quần áo mới đã chuẩn bị trước đó lên người. Tất cả đều là đồ má Hai đã cho .
Hàng mày xinh đẹp khe khẽ nhíu, bàn tay vô thức sờ vào bụng dưới, lần nào đến chu kỳ bụng cũng xuất hiện cơn đau thế này. Lạc Hy cắn hàm răng vẫn như trước đây cố gắng chịu đựng. Trong mình bệnh chưa khỏi hẳn hiện tại còn đến ngày đèn đỏ, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt, giờ càng thêm phần tiều tụy, đáng thương.
Lạc Hy phồng má, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bụng vài cái xong cúi người nhặt bộ quần áo bẩn, đang định đem đi giặt thì bất ngờ cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ và giọng .
– Lạc Hy? Em đã xong chưa? Xong rồi thì mở cửa.
Cô chớp hàng mi dài cong vút… Lâu Kiêu còn chưa đi khỏi phòng nữa sao?
Trên tay vẫn cầm bộ quần áo bẩn, Lạc Hy quay lưng chầm chậm bước ra mở cửa.
Thấy cửa mở, hắn quét mắt :
– Đã xong chưa?
Cô ngước , dè dặt gật gật! Lâu Kiêu lia thấy mấy thứ đang cầm. Hắn không hề suy nghĩ, trực tiếp mà chìa tay ra trước mắt Cổ Lạc Hy cất giọng, thanh âm trầm khàn.
– Đưa cho tôi!
Con ngươi giãn ra, cả kinh với câu vừa rồi. Hiểu ý định của Lâu Kiêu. Cổ Lạc Hy cuống cuồng giấu nhẹm ra ở đằng sau, kiên định lắc đầu nguầy nguậy khước từ.
Làm sao… sao có thể đưa cho hắn chứ? Trong khi nó đang bị bẩn, nó… dính máu của .
Ấn đường Lâu Kiêu thoáng nhăn nhó. Sức khỏe hiện tại của Cổ Lạc Hy còn yếu. Hơn nữa, trông sắc thái trắng bệch nhợt nhạt, hắn lo lắng, thế lời thốt ra lại lạnh lẽo dọa người:
– Tôi đưa cho tôi! Em ra ngoài đi.
Cô cắn răng nghiêm túc lắc đầu, tay càng nắm chặt đồ hơn.
Hắn gằn giọng:
– Cổ Lạc Hy.
Lạc Hy gấp gáp xua xua tay, ngay sau đấy lại chỉ chỉ vào bản thân, ngụ ý bảo mình tự . Hắn lặng thinh, môi mỏng mím thành đường, trông thấy hắn không gì nữa, cứ ngỡ Lâu Kiêu đã thông suốt, cơ mà đã đoán nhầm. Lâu Kiêu tức khắc sải bước tới gần, rướn người vươn cánh tay đoạt thứ sau lưng .
Cổ Lạc Hy sửng sốt… xui xẻo lúc phản ứng thì đồ đã bị Lâu Kiêu chiếm thành công.
Cô xấu hổ vội nhón cao chân muốn đoạt lại, ngặt nỗi chênh lệch về chiều cao quá nhiều, khổ người của người đàn ông vừa lớn vừa vạm vỡ. Bởi nên dù có cố gắng thế nào cũng vô ích. Chỉ bằng một tác, Lâu Kiêu đã có thể tóm giữ hai tay , giọng hắn dần chuyền ra.
– Chừng vài hôm nữa những việc này sẽ có người tới , trong thời gian này để tôi. Em ra ngoài đi.
Mặt hơi cui cúi xuống, lắc đầu.
Hắn nheo mày, cục cằn:
– Bây giờ em tự đi, hay để tôi bế ra ngoài?
Hai chân Cổ Lạc Hy như đeo chì cứ đứng im một chỗ không hề nhúc nhích, mặc dù đã nghe hắn hăm dọa. Nơi gò má hầm hập nóng lên da dẻ đỏ lựng, quan sát thấy biểu cảm ngượng ngùng của Cổ Lạc Hy hắn càng lạ. Ngờ vực liếc mắt thì mới phát hiện ra bộ đồ của đang có dính máu.
Dính đậm nhất là ở chỗ chiếc quần con.
Không biết thế nào, mà kỳ thực hắn không hề cảm thấy ghét. Môi mỏng khe khẽ nhếch hiện ý !
– Chỉ có chút này đã xấu hổ. Mau nghỉ đi, ông đây sẽ giặt cho em.
Càng nghe hắn trong tâm thái dửng dưng, thong dong càng thẹn không chịu nổi. Chính xác hơn, là bản thân quá xấu hổ trước mặt người đàn ông này.
Sao hắn có thể ung dung như ? Hơn nữa lại là con nữa.
Cứ thấy Lạc Hy thất thần không phản ứng, cũng chả có ý định sẽ ra ngoài. Hắn thở hắt một hơi đầy khô khốc, đặt đồ bẩn lên chiếc bồn rửa mặt lớn, tác dứt khoát bế lên quay người.
Cô giật thót, theo phản xạ mà ôm cổ hắn.
Cảm nhận người con đang chuẩn bị phản kháng, Lâu Kiêu liếc mắt cảnh báo.
– Đừng nhốn nháo.
Toàn thân bất , cứng nhắc hệt khúc gỗ. Lâu Kiêu bế ra nhẹ nhàng để ngồi xuống ghế sofa lãnh đạm bồi thêm:
– Còn chạy vào, cẩn thận tôi c h ặ t chân em.
Lạc Hy sợ hãi hai chân vô thức khép nép lại. Tất thảy hành rụt rè của đều lọt vào trong mắt hắn, ý trên môi ẩn hiện, thế tông giọng vẫn lạnh lùng không thay đổi, hắn nghiêm nghị nhắc nhở.
– Đã nghe thấy chưa?
Ánh mắt to tròn, long lanh chầm chậm ngẩng lên, hai tay nắm chặt gấu váy. Dáng vẻ như thỏ, biết điều gật gật.
Lâu Kiêu không thêm quay người bước vào trong phòng toilet. Cô giương mắt theo bóng lưng đó.
Trong mình lúc này, lẫn lộn ngập tràn nhiều loại cảm khác nhau khó mà diễn tả.
Hắn bước vào, vén cao tay áo, vặn nước xối lên quần áo bẩn, sau khi đã thấm đủ ướt, hắn liền bắt đầu lấy nước bột giặt đổ vào vò sạch cho . Đang giặt bỗng di trong túi đỗ chuông, hắn dừng tác phẩy khô tay lấy ra xem, trên màn hình lúc này đang hiển thị cuộc gọi video call, tên “Joyce”
Hàng mày Lâu Kiêu hơi nhíu lại, ngón tay nhấn chấp nhận, song liền để đứng điện thoại trên kệ.
– Nghe.
Màn hình, hiện ra một gương mặt thanh tú của người đàn ông, ta rạng rỡ hỏi.
– Lâu quá không thấy mày ghé chỗ tao.
Hắn không màn hình… dường như chỉ mãi ý đến việc giặt đồ cho Cổ Lạc Hy. Nghe người nào đấy nhắc, hắn hờ hững.
– Bận!
Joyce nhún vai, thở hắt:
– Nghe có thằng quỵt tiền của Kiêu đại ca?
– Chuyện gì cũng đến tai mày nhỉ?
– Nghe tụi đàn em thôi! Sao rồi? Bỏ qua hử?
Hắn nhếch môi :
– Nuốt tiền của Lâu Kiêu tao, mày nghĩ dễ dàng sao?
Joyce nghe xong lớn, như nhớ ra chuyện gì đó ta liền quan tâm hỏi han.
– Chuyện treo thưởng tìm người là thế nào đấy? Ông bà già đó nợ nần gì mày. Có cần tao cho người truy lùng không.
– Lưu Hạo đã lo rồi! Không phải Joyce thiếu gia cũng rất bận? Sao lại có nhã hứng gọi cho tao.
Joyce khà khà, vào vấn đề chính:
– Thứ 3 tuần sau chỗ tao khai trương thêm quán bar, kính trọng mời Kiêu đại ca ghé, có nhiều hàng tươi ngon lắm.
– Không hứng thú.
– Được, , không ăn hải sản thì đến uống rượu…
Joyce nhún nhường hào sảng thong thả lấy lòng, hắn không trả lời, tay vắt khô chiếc quần lót rồi cẩn thận lấy móc treo lên, vô cảnh tượng đó đều lọt vào trong điện thoại.
Nụ trên môi của người nào đó trong di bất ngờ tắt ngủm, ta trợn mắt há miệng, gương mặt gần như dí sát vào trong điện thoại, để kỹ càng hơn.
Thứ treo lên móc chính xác là chiếc quần lót nữ màu hồng có hình con gấu. Joyce bịt miệng kinh hồn, đang định mở miệng thì lại thấy Lâu Kiêu tiếp tục vắt thêm áo ngực cùng màu lên.
Lời muốn liền thay vào là những tiếng ú ớ cứ mắc nghẹn ở cổ.
Lâu Kiêu quay đầu, gã cứ lạ lẫm thì chau mi hỏi:
– Làm sao?
Joyce chỉ tay, hoang mang:
– Lâu Kiêu, cmn… mày đang cái gì hả?
– Giặt đồ lót…
Lời còn chưa kịp xong, thì người đàn ông đã thẳng tay cúp điện thoại. Gương mặt hắn thoáng tối sầm, miệng lầm bầm chửi bậy một câu, bất chợt màn hình hiển thị đến một tin nhắn mới.
“Tạm thời, đừng gặp tao!”
Bạn thấy sao?