Bảo Bối Nhỏ Của [...] – Chương 11

Lạc Hy ngây ngốc ngồi im trên giường, vành tai càng lúc càng nóng hôi hổi vì đã vô nghe những lời lầm bầm, từ miệng của Lâu Kiêu thốt ra.

Vì ngượng ngùng Cổ Lạc Hy bất ngờ nấc cụt lên từng hồi. Cô xấu hổ luống cuống chê miệng, cúi gằm mặt xuống, muốn ngăn chặn xui xẻo lại không như ý nguyện, tiếng nấc vang lên không gian. Lâu Kiêu bước chừng vài bước chân liếc mắt thì thấy biểu cảm chật vật của Cổ Lạc Hy, không suy nghĩ nhiều hắn vòng ngược lại, từ phía sau vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng gầy của .

Mặc dù biết rõ, thế hắn vẫn cố trêu chọc:

– Ngủ cùng tôi khiến em như ?

Cô cắn chặt răng, dè dặt nhích người muốn tránh đi bàn tay phía sau của hắn.

Bản thân không gì cả.

Lâu Kiêu nhịp nhàng vỗ nhẹ lên lưng . Thái độ ung dung, hắn hơi cúi người xuống gần bình thản mà bồi thêm.

– Tối qua thấy tôi ở cạnh, em ngủ khá ngon. Thế nào, muốn chiếm tiện nghi của ông đây không? Tôi lấy giá hữu nghị cho em.

Hai mắt Lạc Hy thoáng mở to, da mặt vốn mỏng nên khi bị trêu ngay tức khắc lại đỏ bừng, nóng như nung. Cô lùi ra xa, tránh đi sự va chạm của hắn, quay mặt lắc đầu nguầy nguậy.

Bàn tay Lâu Kiêu rơi vào không chung, không còn tiếp tục chạm vào người Cổ Lạc Hy liền cảm thấy trống trải. Hắn thu tay về, đút vào túi quần nhướn mày hỏi.

– Lắc đầu là sao? Em chê tôi đấy à.

Nhận lại cái gật gật đầu từ Cổ Lạc Hy, khiến sắc mặt người đàn ông phút chốc tối sầm, mày kiếm cau cau, nụ trên môi cũng lặng mất tăm.

Hắn gằn giọng hỏi lại:

– Chê tôi?

Lạc Hy giương đôi mắt to tròn, hắn chằm chằm, bị dáng vẻ cáu kỉnh của Lâu Kiêu dọa cho hết cả nấc cụt.

Khóe môi hắn giật giật, lạnh giọng: – Cổ Lạc Hy… em lắm, đồ xấu xí.

Nói xong câu Lâu Kiêu cũng lãnh đạm quay người rời khỏi phòng ngủ của không tiếp tục phân bua. Miệng Lạc Hy hơi mim mím lại chớp chớp mắt hướng theo bóng lưng cao lớn của hắn. Hắn thì có khác gì chứ chẳng phải vẫn luôn miệng chê bai xấu xí đấy thôi.

Nhưng mà… việc khước từ không phải vì chê Lâu Kiêu, chính xác hơn là vì sợ.

Cô vốn dĩ sợ hắn như , sao có thể chiếm tiện nghi gì của hắn cơ chứ?

Lạc Hy phồng má nhè nhẹ mà thở ra. Xong chậm rãi bước xuống giường, lúc kéo chăn vô chiếc túi chườm bất ngờ rơi trượt xuống sàn nhà. Lạc Hy ngây ngốc thứ lạ lẫm ấy song ngồi xổm nhặt lên. Một chiếc túi màu hồng phấn đáng , sờ vào cực kỳ mềm mại.

Hóa ra, tối qua là Lâu Kiêu đã đặt thứ này vào bụng giữ ấm sao?

Hắn đã đi mua cho ?

Hai tay nâng niu một cách quý trọng, sắc mặt bấy giờ hiền hòa và dịu dàng. Đôi môi hơi cong lên, vươn nụ nhẹ. Với , quần áo đẹp hay đại loại những cái này như món hàng xa xỉ, mới mẻ mà xưa nay Lạc Hy chưa bao giờ cha mua cho. Cô chăm hồi lâu, rồi cũng cẩn thận đặt túi chườm lên trên bàn, theo thói quen sắp xếp chăn gối gọn gàng xong mới quay người bước vào toilet.

Lạc Hy vệ sinh cá nhân xong xuôi, tầm khoảng chừng một lúc sau mới đi xuống dưới tầng. Bước vào phòng bếp, thấy Lâu Kiêu đang lụi hụi chuẩn bị đồ ăn, dường như hắn cũng mới tắm xong thôi, khoác trên người là bộ quần áo thoải mái ở nhà, mái tóc bình thường vốn chải chuốt, vuốt keo nay đã rủ xuống, chung dáng vẻ hiện tại này của Lâu Kiêu có chút hòa nhã, và hiền lành hơn.

Hắn nghiêng đầu, thấy Cổ Lạc Hy cứ ngây ngốc đứng đó thì cao ngạo hất cằm lên tiếng:

– Mau vào ngồi đi! Đứng đó là chờ tôi tới bế em à?

Nghe hắn , Lạc Hy tức khắc lẹ làng bước nhanh đi đến ngồi xuống ghế. Lâu Kiêu đặt bát cháo, kèm cốc sữa xuống bàn thêm.

– Em mau ăn đi.

Cô ngập ngừng, lấy từ trong túi ra quyển sổ đưa đến trước mặt hắn. Trên tờ giấy trắng đã ghi sẵn những dòng chữ “Cảm ơn !”

Cô nghĩ ít nhiều bản thân cũng nên cảm ơn hắn. Mặc dù lắm lúc người đàn ông trước mặt này hơi thô kệch, lời nóng nảy thật. Nhưng những gì hắn cho thực rất tốt bụng.

Hắn liếc mắt dòng chữ trên giấy, chợt bật :

– Cảm ơn tôi. Vậy chuyện vừa rồi em nghĩ thế nào đã thông suốt chưa.

Lạc Hy rút quyển sổ về vội vội vàng vàng lấy cây bút trong túi ghi lên.

“Cái đó thì tôi không cần đâu, cảm ơn .”

Nhìn thấy những chữ Cổ Lạc Hy viết, hắn bất mãn ra mặt, nhịn không vươn tay véo vào má trách!

– Cổ Lạc Hy, em đúng là có phúc mà không biết hưởng.

Cô nghe, không hiểu gì!

Hắn buông tay, thở hắt chỉ tay cất giọng:

– Mau ăn đi.

Lạc Hy lủi thủi cúi đầu, cầm muỗng lên chậm rãi múc ăn. Hắn kéo ghế ngồi xuống đối diện, ngẫm ngợi một chốc thì hỏi:

– Còn cảm thấy không khỏe chỗ nào không?

Cô dè dặt ngước mắt . Uống thuốc hắn đưa, nên hiện tại đã ổn, hơn nữa bụng cũng không còn đau nhiều. Lạc Hy lắc đầu.

– Khi nào uống hết thuốc thì bảo tôi, tôi đưa em đến phòng khám kiểm tra lại.

Lạc Hy thả muỗng xuống, cầm chiếc bút chưa kịp ghi lên sổ đã bị Lâu Kiêu duỗi tay nhanh chóng đoạt lấy cất đi. Điệu bộ của hắn cực kỳ nghiêm khắc dọa dẫm.

– Đừng nghĩ đến việc từ chối! Em còn không lại mình xem? Tôi không muốn nuôi một người mà suốt ngày cứ ốm đau.

Gương mặt Cổ Lạc Hy trùng trùng xuống, tay nắm chặt cây bút không dám tranh cãi với cùng hắn.

Như sực nhớ ra gì đó, hắn trả sổ tay lại cho hỏi:

– Thiếu gì thì ghi ra đây, tôi sẽ cho người đi mua cho em dùng tạm.

Cổ Lạc Hy chầm chậm ghi lên:

“Tôi không thiếu gì cả, má Hai đã mua cho tôi rồi.”

– Có từng đó thì dùng kiểu gì?

Mặt nghệch ra, những gì má Hai mua hầu như tất thảy đã đủ hết, lâu nay cũng không có dùng nhiều nên chẳng biết phải viết ra cái gì? Lạc Hy mím môi, thành thật viết tiếp.

“Tôi dùng đủ mà.”

– Không muốn mua thêm?

Cổ Lạc Hy kiên định gật gật, chần chờ một lúc ghi vào giấy đẩy đến, gói gọn trong tám chữ đầy mong đợi, khẩn thiết.

“Tôi có thể… xin một việc không?”

Thấy nhóc cuối cùng cũng chịu xin, sắc mặt người đàn ông dần giãn ra. Hắn ho lên một tiếng lãnh đạm.

– Việc gì?

Lạc Hy mừng rỡ, nhanh chóng viết.

“Tôi muốn lấy lại đồ dùng học tập ở nhà, cho tôi quay về nhà không? Dọn xong tôi lập tức quay về.”

– Cổ Lạc Hy, em không muốn xin những việc lớn hơn sao?

“Sách vở, những đồ dùng đó rất lớn và quan trọng với tôi.”

– Mẹ kiếp! Ông đây không đến sách, em xin thứ khác đi.

“Nhưng tôi chỉ cần sách.”

Nhìn chành bành năm chữ mà hắn cứng họng, chính xác hơn là bất lực với nhỏ Cổ Lạc Hy. Vừa rồi hắn còn đang trông chờ liệu sẽ xin cái gì, không ngờ chỉ vì những cuốn sách. Chẳng nhẽ trong mắt không còn bị thu hút những thứ khác.

Cổ Lạc Hy vẫn nghiêm túc ngồi , mong chờ câu trả lời từ hắn, mãi lại không thấy Lâu Kiêu hồi âm, tiếp tục viết xong dè dặt đưa qua.

“Tôi hứa sẽ không bỏ trốn.”

Lâu Kiêu khô khan thở dài một tiếng, cục cằn đáp.

– Vứt đi, tôi mua mới cho em.

Cô nghe ngay lập tức phản ứng kịch liệt, lắc đầu nguầy nguậy, vội vã ghi nhanh.

“Không .”

– Chỉ có vài cuốn sách, tôi dư sức mua cho em.

Đáy mắt Cổ Lạc Hy thoáng đượm buồn. Cô biết, biết Lâu Kiêu giàu có, những thứ kia rất quan trọng với , nó đều là thứ chắt chiu từng đồng để mua, hơn nữa trong đó còn có duy nhất một bức ảnh về mẹ . Cô không thể bỏ.

Nhìn vành mắt Cổ Lạc Hy đỏ lên như sắp khóc. Hắn gấp gáp chặn trước.

– Được rồi! Được rồi, đừng có mếu với tôi, lấy lại hết là chứ gì?

Cổ Lạc Hy sụt sùi gật gật đầu.

Hắn đến khổ với , nặng nè thở dài một cái tiếp:

– Không cần phải đi, tôi gọi người vét hết về cho em.

Nghe câu trả lời, lòng Lạc Hy bỗng nhẹ đi. Tươi tắn một chút, liền cầm bút viết.

“Cảm ơn .”

Hắn nhạt:

– Được rồi, mau ăn đi!

Được lấy lại đồ, Lạc Hy vui vẻ hẳn ra, mau chóng ăn hết thức ăn trong bát của mình.

Lúc ngồi ở ngoài phòng khách uống thuốc. Cô loáng thoáng nghe thấy Lâu Kiêu chuyện điện thoại, là gọi cho Lưu Hạo dặn dò đến nhà của lấy chút đồ đặc.

Hắn còn nhấn mạnh chiều nay phải mang sang!

Cổ Lạc Hy cúi đầu trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa vui.

Ở nhà với Lâu Kiêu. Ngoài tâm trạng thi thoảng căng thẳng hồi hộp ra, thì Lạc Hy cũng không phải cái gì hết. Uống thuốc xong chỉ việc ngồi xem tivi, sát sao ở bên cạnh là Lâu Kiêu.

Lắm lúc hắn vài câu rồi cũng thôi.

Buổi trưa, má Hai ghé sang, mang thức ăn thêm đến cho hắn, sẵn tiện ngồi trò chuyện với Lạc Hy một chốc mới ra về.

Ăn trưa, uống thêm một cử thuốc xong Lạc Hy quay lên phòng nghỉ ngơi.

Kỳ thực chưa khi nào lại rảnh rỗi tới như .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...