Bảo Bối Của Lục [...] – Chương 6

Lúc tôi tỉnh dậy mới nhận ra mình lại là người bị thương nhẹ nhất trong ba người.  

Lục Mặc ở lại phía sau cứu Hứa Giai Giai. Anh không ngờ bọn bắt cóc lại có súng, bị b/ắn vào bụng, phải cấp cứu rất lâu.  

Còn Hứa Giai Giai thì không bị thương nặng. Trong lúc hoảng loạn ấy đã đập đầu vào bàn, hình cũng không khả quan lắm.  

Bác sĩ nếu đập mạnh hơn một chút, có thể ấy sẽ mất mạng. Vì , khi vết thương của tôi khâu lại, tôi đã liên lạc với Tô Duy An để nhờ ấy giúp tôi chuyển viện trong lúc Lục Mặc thậm chí còn không tỉnh dậy.  

Tô Duy An hỏi tôi: "Đã quyết định chưa? Sẽ không hối hận chứ?"  

Tôi sẽ không.  

Dù ở phương trời nào, tôi cũng muốn đến nơi mà ấy không thể tìm thấy tôi nữa.  

…  

trạng sức khỏe đặc biệt, tôi cần xin phép trước nếu muốn đi máy bay. Nhưng may mắn thay, Tô đã giúp tôi lo hết.  

Tôi cảm ơn ông, ông chỉ vỗ đầu tôi: "Tiểu Ảnh, con là một đứa trẻ tốt, hy vọng một ngày nào đó, con có thể muốn trở lại đây thì hãy trở lại."  

Tôi không hiểu ông là có ý nghĩa gì. Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị lên máy bay, cửa kiểm tra vé sắp đóng lại… thì bỗng nghe thấy tiếng gọi.  

Là Lục Mặc.  

Lẽ ra ấy phải nằm bất tỉnh trong phòng bệnh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây, cả người bọc kín như bánh chưng, thấy tôi, liên tục gọi tên tôi.  

"Tiểu Ảnh! Quay lại! Tôi có chuyện muốn với em!"  

Tôi hít một hơi thật sâu.  

"Chuyện gì ?"  

Rõ ràng, Tô Duy An cũng đã ý đến Lục Mặc đang gọi ở ngoài cửa kiểm tra vé.  

"Không có gì." Tôi : "Chỉ là vết thương bỗng dưng nhói lên một chút."  

Trước cửa kiểm tra vé, Lục Mặc vẫn không ngừng gọi.  

Anh thực ra biết, khi đối mặt với bọn bắt cóc, nếu chọn tôi, bọn chúng chỉ tổ tôi.  

Anh hối hận, từ sớm ở tiệc đính hôn, khi thấy tôi với Tô Duy An đã hối hận rồi.  

Anh không thể không có tôi, nếu không thì đã không chỉ vì một cái cớ tiệc đính hôn mà đem tôi trở về.  

Anh , rõ ràng hồi nhỏ tôi đã sẽ luôn luôn ở bên cạnh .  

Trong thế giới này, tôi chỉ có mình . Còn trong thế giới này, chỉ còn lại một mình tôi.  

Những câu còn lại, tôi dần dần không nghe rõ nữa.  

….

Tôi sống ở thành phố W rất hạnh phúc.  

Nhà họ Tô đã chặn lại, nên Lục Mặc cuối cùng cũng không tìm ra tôi đã đi đâu.  

Nhưng khoảng thời gian đó, cũng đã gửi cho tôi một tin nhắn.

...

Anh hãy yên tâm quay về thành phố C, sẽ không phiền tôi nữa.

Nhưng tôi quay về thành phố C có ích gì đâu? Bạn bè ở đó của tôi vốn đã không nhiều, ngay cả người thân duy nhất cũng đã không còn là người thân của tôi nữa.  

Sau đó, Tô Duy An thường xuyên đến thăm tôi.  

Nói về Lục Mặc, cũng thở dài một câu.  

Anh ấy nu lần ra sân bay tìm tôi, Lục Mặc lại một lần nữa vào phòng cấp cứu. Nhưng lần này không giấu truyền thông, cổ phiếu của Lục thị đã bốc hơi không ít chỉ trong một đêm.  

Nhà Lục vốn đã rối ren, chỉ còn nhờ vào những biện pháp cứng rắn của Lục Mặc để giữ trật tự.  

Trong lúc Lục Mặc ốm, những biện pháp của không còn giữ nữa. Hiện tại, Lục Mặc còn gặp nhiều khó khăn hơn.  

Tô Duy An về sự hợp tác giữa Tô thị và Lục thị. Anh Tô đã ra tay cứu giúp khi Lục Mặc suýt bị đẩy khỏi ghế.  

Nhưng sau khi hợp tác hoàn thành đã chiếm không ít thị phần của Lục thị.  

Cuối cùng, Tô Duy An hỏi tôi: "Tiểu Ảnh, em em thích lựa chọn một cách kiên định."

"Có thể cho một cơ hội để trở thành người mà em kiên định chọn, cũng như người kiên định chọn em không?"  

...

Tôi không ngờ, trong lễ cưới của tôi, Lục Mặc sẽ đến.  

Trong phần cảm ơn khách mời, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, không màng đến sự ngăn cản của Phương Hằng, kiên quyết muốn uống rượu.  

Anh nâng ly về phía tôi, đôi mắt đỏ ngầu: "Tiểu Ảnh, em coi như tôi  đang dự lễ cưới của em nhé."  

Tôi nghe , từ sau lần bị thương đó, sức khỏe của Lục Mặc vẫn chưa hồi phục. Suy nghĩ một hồi, bố mẹ tôi đã hy sinh mạng sống để bảo vệ , còn đã nuôi tôi lớn, lại còn cứu tôi khỏi tay bọn bắt cóc.  

Chúng tôi đã không còn phân định ai nợ ai nữa.  

Nhưng cuối cùng tôi cũng có thể thản nhiên gọi : "Cảm ơn, ."  

Tô Duy An cũng theo tôi gọi, gọi một tiếng, Lục Mặc liền lảo đảo.  

Tôi hỏi Phương Hằng, Hứa Giai Giai sao không đi cùng. Phương Hằng ngạc nhiên tôi: "Hồi đó… Lục tổng vừa cứu trở về đã đề nghị chia tay." 

Còn bổ sung một câu: "Họ cùng lúc đề nghị."  

"Ồ?" Tôi mỉm liếc Tô Duy An. "Nhìn tôi gì?" 

Tô Duy An hơi lúng túng: "Không phải tôi sợ em biết Hứa Giai Giai và Lục Mặc chia tay, em sẽ không cần tôi nữa chứ?"  

"Tô Duy An." Tôi : "Anh có ngốc không? Em chỉ thích thôi!"  

Từ buổi chiều tôi trốn chạy, nhảy từ trên thang tam giác xuống, vững vàng đỡ tôi.  

Từ hồi đêm khuya kết thúc tiệc đính hôn.  

Khi chuẩn bị rời đi, lại quay đầu, giơ tay hỏi tôi:  

"Tiểu Ảnh, em có muốn đi cùng tôi không?"

(Hoàn).

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...