Bảo Bối Của Lục [...] – Chương 4

Tôi hỏi Phương Hằng: "Nếu tôi không muốn quay về thì sao? Lục Mặc sẽ gì?"  

"Ông chủ Lục không sẽ ." Phương Hằng trả lời: "Nhưng những đồng nghiệp của ... tiểu thư, cũng không muốn họ phải gánh chịu tai họa vô cớ, đúng không?"  

Tôi bật .  

Lục Mặc bây giờ thật sự coi mình thành vua luôn rồi.

Tôi , tôi có thể tham gia tiệc đính hôn của họ.  

Sau đó, mấy ngày trước lễ đính hôn, dù bận rộn đến mức không có thời gian ngơi chân, Lục Mặc vẫn quay lại biệt thự của nhà họ Lục để gặp tôi.  

Dù thấy gương mặt lạnh nhạt của tôi, vẫn không tỏ vẻ gì khác, chỉ xoa xoa trán: "Tiểu Ảnh, lần này em ngoan, đừng khiến tức giận nữa."  

Tiệc đính hôn lần này của Lục Mặc và Hứa Giai Giai còn long trọng hơn cả lễ trưởng thành mừng sinh nhật mười tám tuổi của tôi.  

Hứa Giai Giai không còn vẻ giản dị như Lọ Lem thường ngày, thay vào đó là chiếc váy trắng đính pha lê lấp lánh, chói lọi như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.  

Khi đứng cạnh Lục Mặc, ấy thật sự xứng đôi.  

Những vị khách đến tham dự tiệc đính hôn lần này thực ra không khác mấy so với những vị khách trong lễ trưởng thành của tôi. 
 
Liếc mắt , tôi thấy hai quý bà ồn ào mà tôi từng gặp ở buổi tiệc trưởng thành mười tám tuổi của mình. Họ đứng xa xa chỉ trỏ về phía tôi.  

Tôi nghĩ, chắc ý họ là: "Nhìn kìa, đại tiểu thư nhà họ Lục, bây giờ sa cơ thất thế đến mức nào rồi?"  

Thực ra hiện tại tôi cũng không phải là quá sa sút. Tôi đang mặc chiếc váy cao cấp mà Lục Mặc dặn Phương Hằng đặt trước, đeo trang sức đá quý trị giá cả triệu, ít nhất vẻ ngoài của tôi so với khi tôi rời khỏi Lục Mặc và việc ngoài đời thì sang trọng hơn nhiều. 
 
Nhưng "sa cơ" không phải là về những thứ này.  

Ai mà không biết, đại tiểu thư nhà họ Lục mới đây lên núi chơi, bị ông chủ Lục đánh, rồi còn bị bỏ lại trên núi để tự kiểm điểm lại lỗi lầm.  

Đại tiểu thư nhà họ Lục... đã thất sủng rồi.  

Người bình thường chẳng ai thích bị người khác chế giễu ngay trước mặt cả. Vì , tôi chỉ giơ ly về phía hai quý bà hay xấu kia từ xa, họ từ chế giễu chuyển sang hoảng hốt rồi quay người định bước lên lầu.  

Nhưng không ngờ vừa đi hai bước, tôi đã nghe thấy một giọng quen thuộc.  

"Tống Ảnh!" có người gọi tôi.  

Tôi quay lại , dưới ánh đèn pha lê, Tô Duy An đang rạng rỡ đứng đó – khác hẳn với hai lần gặp trước khi ấy mặc đồ bình thường, lần này mặc một bộ vest trắng vừa vặn. 

Thấy tôi quay lại , gương mặt lập tức tỏ vẻ uất ức, chỉ vài bước đã bước đến trước mặt tôi: "Em đã phụ lòng . Hôm đó đưa em về thành phố, sau đó liên lạc mà em không hề trả lời lại."  

Tôi có chút ngại ngùng.  

Dù sao thì, lúc đó tôi thực sự cố không trả lời ấy. Tôi muốn cắt đứt mọi liên hệ với Lục Mặc, cũng như cắt đứt mọi quan hệ với thế giới của . Vì khi chặn liên lạc của tất cả bè, tôi cũng chặn luôn cả Tô Duy An – người mà chỉ qua đã biết xuất thân không bình thường.  

Tôi đã lợi dụng ấy rồi bỏ mặc không màng tới, tính đi tính lại, trong lòng tôi thực sự cảm thấy áy náy.  

Chỉ là không ngờ, Lục Mặc lại dễ dàng tìm ra tôi như . Hay cách khác, dù bên cạnh đã có Hứa Giai Giai, dù biết tôi và Hứa Giai Giai như nước với lửa, vẫn tham lam muốn tôi và ấy hòa hợp, muốn tôi nhường nhịn ấy thêm lần nữa.  

Tâm trạng tôi thoáng trùng xuống.  

Nhưng may mắn là Tô Duy An rất vui vẻ. Chỉ vài câu , không khí giữa chúng tôi lại trở nên thân thiết như trước.  

Anh giới thiệu tôi với cha mình. Lúc đó tôi mới biết, thì ra Tô Duy An là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Tô thị.  

Tôi từng nghe Lục Mặc , Tô thị là một trong những doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố J, gần đây họ đang có kế hoạch mở rộng kinh doanh sang thành phố C.  

Vừa đến đây, điều đầu tiên họ là tạo mối quan hệ tốt với tập đoàn Lục thị. Cũng không lạ gì khi Tô Duy An từng chở tôi đi chơi hôm đó, ấy mình vừa đến thành phố C.  

Và cũng không có gì lạ khi Tô Duy An và cha lại xuất hiện trong tiệc đính hôn của Lục Mặc.

Tô phu nhân cũng thú vị giống như Tô Duy An. Nếu không có ai quấy rầy, tôi nghĩ chúng tôi sẽ có thể trò chuyện lâu hơn.  

Nhưng thật trớ trêu, chỉ mới vài câu, tôi lại bất chợt nghe thấy tiếng gọi tên mình.  

Đó là giọng của Lục Mặc.  

Tôi quay đầu lại, thấy từng bước một đi tới, bên cạnh còn có Hứa Giai Giai đang khoác tay .  

"Tiểu Ảnh, em đang trò chuyện với ai ?"  

Lục Mặc chắc hẳn đã gặp Tô phu nhân, họ nhanh chóng trò chuyện nhỏ với nhau. Còn Hứa Gia Giai, đứng bên cạnh, tôi với vẻ mặt nửa nửa không.  

Đây vẫn là lần đầu tiên tôi và Hứa Giai Giai gặp lại trong nhiều ngày qua.  

Ánh mắt của ấy dành cho tôi càng thêm thù địch.  

Tôi nghe Phương Hằng , trong buổi tiệc đính hôn này, ấy vốn đã khuyên Lục Mặc đừng ép tôi quay về, Lục Mặc vẫn kiên quyết phái Phương Hằng đến "đón" tôi, nên ấy hẳn là rất tức giận với tôi.  

Tô phu nhân và Lục Mặc tự nhiên không để ý đến cuộc chiến ánh mắt giữa chúng tôi. Nhưng tôi không ngờ, Tô Duy An đột nhiên hành .  

Anh ấy kéo tôi ra phía sau, tựa như vô , chặn ánh của Hứa Gia Giai đang về phía tôi.  

Hành của Tô Duy An đã bị Lục Mặc thấy.  

Gương mặt ngay lập tức tối sầm lại.  

Tất nhiên, hành lớn như không chỉ có Lục Mặc thấy mà cả Tô phu nhân cũng đứng bên cạnh.  

So với gương mặt tối tăm của Lục Mặc, Tô phu nhân lại tỏ ra vui vẻ. 
 
"Lục tổng, chúng ta không phải đang đau đầu về việc hợp tác giữa hai bên không thể tiến triển hơn sao?"

"Tôi thấy hai đứa trẻ này có vẻ như cũng có cảm với nhau, nếu không thì cứ ghép thành một đôi đi. Chúng ta cũng theo kịp xu thế, cái gì nhỉ? Liên hôn!"  

Lục Mặc chưa kịp gì thì Tô Duy An đã không thể chờ đợi hơn nữa.  

"Được, thôi, con cũng rất thích Tiểu Ảnh."  

Anh ấy tỏ ra kiêu ngạo, đến cả cái tên "Tiểu Ảnh" cũng dám thốt ra.  

Tôi đã nghĩ Lục Mặc sẽ vui vẻ đồng ý: Dù sao nếu đồng ý, thì tôi sẽ không còn là người ngăn cách giữa và Hứa Giai Giai nữa, cũng không còn là gánh nặng mà muốn nhanh chóng thoát khỏi.  

Tôi cũng đã nghĩ Lục Mặc sẽ từ chối.  

Nhưng tôi không bao giờ nghĩ Lục Mặc lại : "Tống Ảnh, không có cha mẹ, hồi nhỏ cũng lớn lên ở làng, là đứa trẻ hoang dã ở trên núi, sao có thể xứng với tiểu thiếu gia nhà họ Tô?"  

Gương mặt vui vẻ của Tô Duy An ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Tô phu nhân cũng có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

"Xứng đáng." Tô Duy An : "Tống Ảnh luôn xứng đáng."  

Tôi từng chọn lựa một cách kiên quyết, vì tôi biết việc bị chọn lựa như thế là quý giá đến mức nào.  

Chỉ là, tôi không ngờ Lục Mặc lại mất kiểm soát.  

Anh nhạt một tiếng: "Tống Ảnh, còn không qua bên đó sao? Có phải muốn biến lễ đính hôn của tôi thành lễ cưới giữa và tiểu thiếu gia nhà họ Tô không?"  

Một buổi tiệc, mọi người say khướt. Khi tiệc tàn, Lục Mặc để tôi với tư cách là chủ nhà họ Lục tiễn khách ra về.  

Tôi chỉ nghĩ đây là bước cuối cùng, kết thúc sớm thì tôi cũng có thể về sớm. Nhưng không ngờ, vừa bước xuống cầu thang, Tô Duy An lại bất ngờ quay đầu lại.  

Anh không để ý đến ánh mắt ngăn cản của Tô phu nhân, đưa tay về phía tôi: "Tiểu Ảnh, em có muốn đi cùng tôi không?"  

Gương mặt chàng thanh niên ấy vẫn nở nụ . Giống hệt như buổi chiều mà tôi cảm thấy bất lực nhất, ấy bất ngờ xuất hiện và muốn dẫn tôi đi.  

Tôi không khỏi cảm thấy lạc lõng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...