Bảo Bối Của Lục [...] – Chương 3

Tôi mang theo chứng minh thư, thẻ ngân hàng, hộ khẩu, bằng tốt nghiệp và bằng cấp.  

Sau khi bị bỏ lại trên núi, lý do tôi quay về nhà họ Lục chính là để lấy những thứ này.  

Tô Duy An không biết tôi đã trải qua điều gì, cậu ấy chỉ hỏi: "Thật sự muốn đi à?"  

"Đúng ! Nào, lái xe đi!" Tôi phải rời đi, tôi không muốn ở bên Lục Mặc nữa.  

"Cậu không sợ tôi bắt cóc cậu à?" Tô Duy An hỏi tôi.  

Tôi : "Tối qua tôi không sợ, bây giờ thì sợ gì chứ?"  

Tôi luôn biết Lục Mặc rất điềm tĩnh. Đối mặt với đối thủ cạnh tranh, ấy hoặc không ra tay, khi ra tay thì sẽ đánh trúng điểm yếu của đối phương.  

Tôi không ngờ ấy lại coi tôi như một đối thủ mà đối phó.  

Sau khi tôi rời đi, ấy không tìm tôi. Nhưng đã khóa thẻ của tôi.  

Rất bình thường, tôi đã rời đi rồi thì không có lý do gì để tiêu tiền của Lục Mặc nữa.  

Tôi đã bẻ gãy tất cả những chiếc thẻ mà Lục Mặc cho tôi. Nhưng vẫn còn một thẻ, thẻ này không liên quan gì đến Lục Mặc, trong đó chỉ có những đồng tiền vất vả của bố mẹ tôi.  

Tất nhiên, còn có tiền tôi kiếm từ việc thêm.  

Và số tiền thêm này... tôi vốn định dùng để mua quà sinh nhật cho Lục Mặc vì sinh nhật của ấy sắp tới.  

Tôi đã dùng thẻ này để nhà. Sau đó tích cực chuẩn bị tìm việc... mà, vì chuyển đến thành phố C mà tôi không theo kịp chương trình học nên bị lưu ban một năm, năm nay mới tốt nghiệp.  

Ban đầu Lục Mặc sau kỳ nghỉ hè sẽ để tôi đến công ty của họ việc vài ngày. Nhưng trước khi chuẩn bị đến tập đoàn Lục thị, tôi đã cãi nhau với Lục Mặc.  

Tôi cầm hồ sơ của mình, đi theo từng lời mời phỏng vấn. Nhưng không ngờ, không có buổi phỏng vấn nào thành công.  

Nói thật, tôi là sinh viên xuất sắc của trường. Mà trường tôi cũng là một trường đại học có tiếng trong cả nước. Không đến mức mới tốt nghiệp đã không tìm việc.  

Lý do duy nhất, chính là Lục Mặc.  

Tôi không thể không nhớ lại, lúc trước khi Lục Mặc còn thương tôi, thời điểm đó đã có một cố gắng tiếp cận ấy.  

đó coi tôi là địch, mấy lần khó dễ cho tôi.  

Có một lần, Lục Mặc bắt gặp. Anh ấy liền để Phương Hằng khống chế đối phương rồi từng chút một dạy tôi: "Đánh trả, quên ta đã đánh em như thế nào à?"

"Tiểu Ảnh, em là viên ngọc trong tay . Em không chịu thiệt, ta tát em một cái, em phải tát lại ta hai cái."  

Sau khi bị đánh, đối phương vẫn không phục, chất vấn Lục Mặc, rõ ràng ấy xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn tôi, tại sao Lục Mặc lại không chịu ấy, lại chỉ chiều một người không có gì như tôi.  

Còn Lục Mặc thì lạnh lùng : "Cô có thể tiếp tục kêu gào, tôi dám chắc, nếu đắc tội với Tiểu Ảnh, tôi sẽ khiến không bao giờ sống cuộc sống mà mong muốn."  

Sau này tôi nghe , gia đình đó sản, tìm việc mấy lần mà không thành công, vì Phương Hằng đã chuyện với các doanh nghiệp lớn ở thành phố C.  

Phương Hằng Lục Mặc cưng chiều tôi.  

Tôi thật sự không ngờ, chiêu này của Lục Mặc có một ngày lại dùng lên chính tôi.  

Nhưng không sao.  

Lục Mặc và họ dùng cách của giới thượng lưu. Dù sao một người quen sống trong giới thượng lưu, nếu không tìm công việc đàng hoàng, nhất định sẽ cảm thấy không thể tiếp tục sống .  

Nhưng tôi, người bình thường, dù đã từng sống ở đỉnh cao, thích nghi với cuộc sống bình thường cũng không phải là điều khó khăn. 
 
Tôi có cách của riêng mình.  

Từng vì muốn mua quà sinh nhật cho Lục Mặc mà rất nhiều việc thêm khác nhau.  

Không ngờ đến lúc này, chính thu nhập từ những công việc thêm trước kia lại giúp tôi duy trì cuộc sống. May mắn là chi tiêu của tôi không nhiều, cuộc sống cũng tạm coi là ổn.  

Thỉnh thoảng, trên đường về nhà tôi vô bắt gặp bóng dáng một người.  

Ban đầu tôi còn hoảng sợ, đôi khi chạy thẳng đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu ngồi suốt hai tiếng đồng hồ. 

Sau này, tôi biết người đó chỉ muốn đi theo tôi thôi.  

Vào ngày thứ hai mươi tôi dọn dẹp tại một cửa hàng thức ăn nhanh, Phương Hằng đột nhiên đến tìm tôi.  

Anh ta cúi đầu tôi, trong mắt thoáng qua một tia thương : "Tiểu thư.  

"Lục thiếu sắp đính hôn rồi, ấy muốn quay về tham dự."

"Dù sao, cũng là em thân thiết nhất của ấy mà."  

Giống như theo phản xạ muốn hỏi Lục Mặc kết hôn với ai. Nhưng nghĩ lại, ngoài Hứa Giai Giai, còn ai vào đây nữa?  

Sau khi tôi 18 tuổi, Lục Mặc không phải chưa từng . Nhưng, Hứa Giai Giai khác với những người khác.  

Lần đầu tôi gặp Hứa Giai Giai là ở biệt thự nhà họ Lục.  

Tôi nghỉ lễ ở nhà, Hứa Giai Giai vội vàng bước vào. Cô ấy cầm chìa khóa biệt thự nhà họ Lục, sau khi vào thẳng phòng việc của Lục Mặc, lúc trở ra đã cầm theo một xấp tài liệu.  

"Này? Cô cầm cái gì ?" Tôi gọi ấy lại.  

Tôi tò mò tại sao lần này không phải Phương Hằng đến lấy tài liệu. Lục Mặc chưa bao giờ để người ngoài vào nhà họ Lục.  

Cô ấy dừng lại tại chỗ, tôi với ánh mắt không mấy thoải mái: "Cô là em của Tổng giám đốc Lục à? Chào , tôi là Hứa Giai Giai."  

Rồi ấy không quan tâm đến sự ngăn cản của tôi, vội vã rời đi.

...

Tôi lo lắng đó có thể là tài liệu mật, liền vội vàng liên lạc với Phương Hằng. Nhưng Phương Hằng lại trả lời qua điện thoại: "Không cần lo, ngài ấy biết rồi."  

Ngày hôm đó Lục Mặc về nhà, cố ý nhắc nhở tôi: "Sau này thấy Hứa Giai Giai đến nhà lấy đồ thì không cần ngăn ấy, ấy là thư ký của ."  

Tôi nghĩ rằng Hứa Giai Giai cũng giống Phương Hằng, là một người tài giỏi toàn diện. Không ngờ, Hứa Giai Giai còn phụ trách cả "cuộc sống riêng tư" của Lục Mặc.  

Lần thứ hai tôi gặp Hứa Giai Giai cũng là ở biệt thự nhà họ Lục.  

Lục Mặc say rượu, Hứa Giai Giai dìu ấy về. Thấy tôi, Hứa Giai Giai gần như ngay lập tức ra lệnh: "Có canh giải rượu không? Mau nấu canh giải rượu cho Tổng giám đốc Lục đi."  

Cách của ấy chẳng khác nào bà chủ nhà họ Lục.  

Trước đây tôi cũng đã gặp của Lục Mặc, sự thách thức của họ đều rất kín đáo.  Hứa Giai Giai thì khác, lúc chuyện với tôi, ấy đầy tự tin, cứ như tôi là cấp dưới của ấy .  

Tôi không bận tâm đến giọng điệu của ta, vội vàng lên lầu lấy thuốc giải rượu cho Lục Mặc. Nhưng khi xuống, tôi không thấy Lục Mặc đâu. Tôi tưởng Lục Mặc đã về phòng của ấy, định đi tìm thì lại bị Hứa Giai Giai gọi lại.  

"Tôi nghe là con nuôi của Lục Mặc à?"

"Cô à, người ta nhận nuôi thì chỉ nuôi đến khi trưởng thành thôi."

"Bây giờ đã có khả năng tự lập rồi phải không?"  

Trong khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng hiểu, lần đầu tiên thấy Hứa Giai Giai, cảm giác không thích từ tận đáy lòng đó đến từ đâu.  

Là vì tôi cảm thấy có kẻ khác đã bước vào lãnh thổ của mình, vì tôi cảm thấy có người khác đang chiếm lấy những thứ thuộc về tôi.  

tôi tiến đến trước mặt ấy: "Luật của nhà họ Lục không phải là nhận nuôi đến 18 tuổi."

"Cô chỉ là thư ký của Lục Mặc, không phải vợ của ấy, không có quyền quản lý sự tồn tại của tôi."  

Lời phản bác của tôi với Hứa Giai Giai, toàn là những điều mà Lục Mặc đã dạy tôi.  

Trước đây, tôi thường tự ti, lo sợ đúng như những gì người ngoài , tôi quá kiêu ngạo và sẽ Lục Mặc chán ghét. 

Nhưng qua những lần Lục Mặc dung túng, tôi đã trở nên táo bạo, không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.  

Tôi không ngờ người khơi mào khiêu khích là ấy, Hứa Giai Giai lại tức giận đến mức mất kiểm soát.  

Tôi càng không ngờ ấy sẽ đẩy tôi ngã xuống đất.  

Thực ra ngã cũng không đau lắm, chỉ thấy tủi thân. Nhất là khi thấy Lục Mặc xuất hiện, tôi càng cảm thấy tủi thân hơn.  

Lục Mặc đỡ tôi dậy.  

"Tiểu Ảnh!"  

Anh ấy lo lắng xem tôi có bị thương ở đâu không. Sau khi chắc chắn tôi không sao, hiếm khi thấy ấy cau mày, sang Hứa Giai Giai đang đứng bên cạnh với vẻ mặt tổn thương.  

"Tại sao lại đẩy Tiểu Ảnh?"

"Hứa Giai Giai, có phải gần đây tôi đã quá dễ dãi với rồi không?"  

Lúc đó tôi còn vui mừng vì một lần nữa Lục Mặc kiên quyết chọn đứng về phía mình. Nhưng Hứa Giai Giai bướng bỉnh đến mức nước mắt cũng chảy ra: "Tôi biết tôi đẩy người là sai, ấy phạm cha mẹ tôi thì đúng sao?"

"Lục Mặc! Anh không thể vô như !" Nói xong, ấy ôm một mặt đầy nước mắt chạy ra ngoài.

Tôi muốn giải thích với Lục Mặc.  

Xúc phạm cha mẹ ấy ư? Tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi, sao tôi có thể phạm cha mẹ ấy ? Nếu ấy chịu khó nghĩ kỹ mà bịa chuyện, rằng tôi phạm ấy cũng mà?

Cô ấy thậm chí còn lười bịa chuyện.  

Vậy mà Lục Mặc lại tin ấy.  

Khoảnh khắc đuổi theo ấy, tôi mới hiểu tại sao Hứa Giai Giai có thể bình tĩnh đến khi đối mặt với tôi đến .

Tại sao ấy, dù có đầy sơ hở, vẫn tự tin mình nắm chắc phần thắng.

...

Lục Mặc đã quên những lời đã trước đây. Anh Hứa Giai Giai là một rất tốt, đã việc ở công ty khá lâu, bảo tôi hãy hòa thuận với ấy.  

Lúc đó, tôi biết Lục Mặc thực sự đã rung .  

Tôi nuốt hết mọi thắc mắc của mình.  

"Anh Lục, thích Hứa Giai Giai phải không?" Cuối cùng, tôi chỉ hỏi câu này: "Nếu thích ấy, em sẽ dọn ra ngoài."  

Nhưng chỉ khẽ cau mày: "Không bàn đến việc có thích ấy hay không. Tống Ảnh, trước đây không có nào của khiến em không thân thiện như . Rốt cuộc em đang giận dỗi chuyện gì?"  

Tôi thừa nhận mình đã có suy nghĩ muốn níu kéo trái tim của Lục Mặc. Nhưng tôi luôn nghĩ Lục Mặc sẽ không bao giờ coi tôi là người hèn hạ.  

Cho đến lần công ty Lục Mặc tổ chức đi dã ngoại, vốn chưa bao giờ hứng thú, mà lần này lại tham gia, còn bảo tôi cùng đi.  

Trong khu rừng sâu, là để tôi quen với các đồng nghiệp tương lai. Nhưng cũng chính tại nơi rừng sâu ấy, trên một con dốc, Hứa Giai Giai đã nhét điện thoại của ấy vào tay tôi, rồi kéo mạnh tôi xuống, gương mặt nở nụ rạng rỡ, cả hai cùng lăn xuống.  

Lần này, khi Lục Mặc chạy đến, người đỡ dậy là ấy, không phải tôi.  

Cô ấy co ro trong vòng tay của Lục Mặc, giọng mang theo chút nghẹn ngào vẫn đầy cứng cỏi: "Cô Tống, rốt cuộc tôi phải thế nào mới khiến hài lòng? Tôi đã với rồi, tôi sẽ không tranh giành A Mặc với !"  

Điện thoại của ấy ở trong tay tôi. Tôi hoàn toàn có thể giải thích.  

Nhưng Lục Mặc không tin tôi.  

Không ngần ngại mà giáng xuống mặt tôi một bạt tai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...