Bảo Bối Của Lục [...] – Chương 1

Trong giới, người ta đồn tiểu thư kiêu căng ngạo mạn Tống Ảnh đã gặp thất bại đầu tiên trong cuộc đời.  Và đó lại là vì một người mới không tên tuổi của Lục Mặc.  

Nghe , đêm đó, Lục Mặc tát vào miệng Tống Ảnh đến mức chảy m/áu. Sau đó ta bỏ ở một ngọn núi sâu thẳm tối đen.  

Tôi chứng thực lời đồn trong giới là thật. 
 
Dù sao tôi cũng là Tống Ảnh, người ta đồn đại là tiểu thư kiêu ngạo ngông cuồng của nhà họ Tống.  

Hiện tại tôi đang dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin, từng chút một men xuống núi.  

Điện thoại của đã bị thu. Vì trong lúc "bắt nạt" Hứa Giai Giai, tôi đã "cướp" điện thoại của ta.  

Lục Mặc không cho phép tôi nhờ bất kỳ ai giúp đỡ.  

Lục Mặc muốn tôi nếm trải cảm giác tuyệt vọng như khi Hứa Giai Giai khi bị tôi bắt nạt, kêu trời không thấu, gọi đất không nghe.  

Lục Mặc : "Tiểu Ảnh, em ở trên núi suy nghĩ cho kỹ. Ngày mai sẽ cho người đến đón em."  

Anh biết, tôi sợ bóng tối nhất. Đêm ở trên núi có nhiều âm thanh lạ, cộng thêm tiếng gió hú.  

Anh lần này đã quyết định, nhất định sẽ dạy cho tôi một bài học.  

, tôi quyết định rồi.  

Tôi sẽ tự xuống núi về nhà.  

Tôi không còn ta nữa.


  
Thực ra, tôi về đến nhà là lúc gần sáng. Theo tốc độ đi bộ của tôi, về đến ngôi nhà cổ của nhà họ Lục thực sự rất khó khăn.  

Nhưng may mắn là sau khi xuống núi, tôi cờ gặp một chiếc xe bên đường, họ đã cho tôi đi nhờ.  

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, vừa bước chân vào thì vô đá phải một chiếc áo ngực, kiểu dáng khá kín đáo. 

Ngay sau đó, tiếng rên rỉ trên ghế sofa dừng lại. Dù trong bóng tối, Lục Mặc vẫn kéo tấm chăn phủ lên người trong vòng tay ta.  

"Không phải bảo em ở lại mà suy nghĩ kỹ sao? Sao lại quay về?" Giọng rất lạnh lùng, giống như cách thầy giáo chuyện mỗi khi tôi thi trượt.  

Lẽ ra tôi nên cảm thấy may mắn vì lúc này đang ở trong bóng tối.  
Lục Mặc không thể thấy gương mặt và váy áo của tôi bị gai cào rách, cũng không thấy đôi chân đầy m.á.u của tôi.  

"Thôi bỏ đi." Lục Mặc xoa trán: "Em lên lầu ngủ trước đi, sáng mai dậy sớm xin lỗi Giai Giai."  

Tôi liền hiểu ra, người đang quấn quýt với trên ghế sofa lúc này, quả nhiên là Hứa Giai Giai.  

Đối phương nhẹ giọng : "Không cần~", câu vừa dứt lại phát ra một tiếng rên nhẹ.  

"Còn không mau đi lên?" Lục Mặc quát tôi.  

Lúc đi lên lầu, tôi nghe thấy tiếng quần áo cởi bỏ bên dưới.  

Cùng với tiếng Lục Mặc đè nén: "Cút lên!"  

với tôi.


 
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nhìn đồng hồ, phát hiện mình chỉ ngủ chưa đầy hai tiếng, chẳng trách dậy mà đầu óc choáng váng.  

Mở cửa ra liền thấy Lục Mặc mặt mày căng thẳng: "Tiểu Ảnh, bây giờ em học cách đóng vai nạn nhân rồi à?"  

Đóng vai nạn nhân sao?

...

Tôi ngạc nhiên ta, đột nhiên bị nắm chặt cổ tay, kéo ra ngoài hành lang.  

Bên cạnh lan can, tôi rõ ràng khung cảnh phòng khách. Hứa Giai Giai không biết đã đi đâu, phòng khách vẫn còn bừa bộn.  

Lúc này, theo lý mà thì dì giúp việc đã sớm dọn dẹp xong. Nhưng tôi lại thấy trên sàn nhà có mấy vệt máu, kéo dài ngoằn ngoèo lên trên. Ở cửa ra vào còn có bùn đất và sỏi.  

Đó là dấu vết tôi để lại tối qua.  

Thực ra tôi vẫn còn rối bời, sau khi vào nhà thậm chí còn quên không thay dép.  

Lục Mặc mạnh mẽ kéo tôi, đẩy tôi vào lan can...

Vật cứng bằng gỗ khiến xương bả vai tôi đau nhói, Lục Mặc giữ chặt cằm tôi, ép tôi phải ngẩng đầu lên.  

Đôi mày của ta trầm xuống: "Tiểu Ảnh, bây giờ em học cách giả vờ ngoan ngoãn để đau lòng rồi à?"  

Tôi không gì, chỉ thẳng vào mắt .  

Thực ra, ta rất dễ nhận ra tôi đang giả vờ ngoan ngoãn hay thực sự bị thương. Chỉ cần cởi tất của tôi ra, một cái là rõ.  

Nhưng dường như thậm chí còn không muốn tôi thêm một lần.  

Tay còn lại của Lục Mặc lướt qua vết thương trên mặt tôi: "Nhưng Tiểu Ảnh, em đã Giai Giai sợ hãi."  

"Đã không muốn suy nghĩ lại trên núi thì ở nhà mà suy nghĩ."  

Lục Mặc nhốt tôi trong phòng. Bên ngoài có Phương Hằng, trợ lý lâu năm bên cạnh , canh giữ.  

Phương Hằng là một người rất đa năng. Anh ta vừa có thể giúp Lục Mặc sắp xếp tài liệu cuộc họp, lên lịch trình hàng ngày, lại có thể bảo vệ Lục Mặc từng bước chân.  

Khi mối quan hệ giữa tôi và Lục Mặc còn tốt, tôi đã từng sau này khi tôi khởi nghiệp, tôi nhất định sẽ "giành" Phương Hằng về phía mình.  

Lúc đó, Lục Mặc : "Không đâu, không thể rời xa ta dù chỉ một giây."  

Giờ đây, Lục Mặc lại cử Phương Hằng đến bên tôi, canh giữ tôi không rời nửa bước.  

Đến mức sử dụng tài năng lớn cho việc nhỏ như thế này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...