1
Làm phẫu thuật viêm ruột thừa xong, tôi không muốn quản tôi nữa.
Anh tôi : “Anh gọi Cánh Sơ tới chăm sóc em.”
Tôi nằm trên giường bệnh, nghe thấy cái tên này theo bản năng chột dạ: “Em không cần.”
Anh trai nhướng mày, cầm di hỏi: “Sao lại không cần?”
Tôi không gì, ấy di truyền từ ba tôi việc đương não tàn, tâm tư căn bản không ở chỗ tôi.
“Anh gọi hộ lý là , không cần gọi Lục Cánh Sơ đến.” Tôi tự nhận là phương án giải quyết hợp lý nhất.
Anh trai vô cùng đau đớn dạy bảo tôi: “Em có biết hiện tại hộ lý đắt bao nhiêu không? Tiền tiết kiệm có thể mua cho của một cái túi rồi.”
Tôi hiểu, tôi còn không bằng một cái túi.
Tôi chưa từ bỏ ý định: “Nam nữ khác biệt, yên tâm giao em cho ấy sao?”
Anh tôi tràn đầy tự tin cam đoan với tôi: “Yên tâm, em như này, cậu ta thấy chướng mắt lắm.”
Tôi thiếu chút nữa thở không ra, ấy an ủi vỗ vỗ đầu tôi: “Cậu ta là em tốt của , em chính là em ruột khác cha khác mẹ của cậu ta.”
Anh trai nhà ai mà lại đặt em ở trên đùi hôn?
Quả thực tôi không dám nhớ lại hình ảnh đêm đó.
Cứu mạng, sao tôi lại dây dưa với Lục Cánh Sơ?
Lần trước chia tay, hắn nếu còn dám xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn sẽ chết tôi.
Huhuhu, người tốt này của tôi là hung dữ nhất.
Tôi tuyệt vọng nằm trên giường bệnh, cầu nguyện Lục Cánh Sơ không nhớ gì cả.
Đang miên man suy nghĩ, tôi mở điện thoại di của tôi, sau đó nghi hoặc: “Sao em không có phương thức liên lạc với Lục Cánh Sơ?”
Tôi hươu vượn: “Có thể bởi vì không quen nên xóa ấy đi.”
Vừa dứt lời, Lục Cánh Sơ bước vào.
Hắn lạnh lùng liếc tôi một cái, ánh mắt u oán như muốn ăn thịt người: “Là không quen sao, em hẳn là rất quen thuộc với Bạch Bạch nhà .”
Bạch Bạch trong miệng Lục Cánh Sơ là một con husky, tên là Bạch nhãn lang.
Xoay người liền mắng tôi.
Tôi bộ nghe không hiểu, tầm mắt lại nhịn không dừng lại trên đôi môi có sẹo của hắn.
Trong lòng chỉ có hai chữ đáng đời.
“Không biết chào hỏi sao?” Tính hắn rất đáng ghét.
Tôi lộ ra nụ hở tám cái răng: “Chào Sơ.”
Hắn: “Ừ.”
Anh trai tôi thấy hắn đến, ý tới vết thương trên môi hắn, trêu chọc : “Chậc chậc chậc, mấy ngày không gặp, em nào cắn rách miệng cậu ?”
Thoáng chốc, Lục Cánh Sơ ném cho tôi một ánh mắt với ý vị sâu xa.
Anh trai tôi không hiểu gì về phía tôi: “Cậu em ấy gì?”
Tôi căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, chỉ thấy Lục Cánh Sơ kéo tôi ra, thản nhiên giải thích: “Cậu đè vào chân em ấy.”
Tôi thấy nhẹ nhõm.
Anh tôi không truy hỏi tiếp liền với Lục Cánh Sơ: “Chờ tôi về giới thiệu cho cậu.”
Lục Cánh Sơ ngồi bên cạnh tôi, mắt cũng không ngước lên liền từ chối: “Không cần.”
“Với cảm của chúng ta, lúc tôi kết hôn tiền mừng cưới sẽ giảm cho cậu 20%.” Anh tôi vui tươi hớn hở .
Tôi: “Đỉnh.”
Lục Cánh Sơ lười biếng dựa vào ghế, tôi rồi với tôi: “Đều là người một nhà.”
Hay cho người một nhà.
Tôi không thể nổi.
2
Tôi và Lục Cánh Sơ vụng trộm nhau ba tháng.
Tôi theo đuổi hắn, cũng là tôi chia tay.
Lý do chia tay quá vô lý, cho nên đến bây giờ Lục Cánh Sơ vẫn có chút không vừa mắt tôi.
Lúc trước bởi vì việc hợp tác với công ty bên hắn, hắn thẳng là không thích hợp.
Ông chủ tôi hỏi tại sao.
Lục Cánh Sơ : “Không hợp với Song Ngư.”
Ông chủ của tôi còn ngây ngốc hỏi: “Liên quan gì đến chòm sao?”
Hắn : “Bị Song Ngư đá rồi.”
Trở lại công ty, ông chủ ép hỏi tôi và Lục Cánh Sơ có quan hệ gì.
Tôi có chết cũng không thừa nhận việc quen biết Lục Cánh Sơ.
Miệng Ông chủ của tôi phun ra mùi thơm: “Chu Gia Dư, công ty chúng ta có bảy người, chỉ có là chòm sao Song Ngư!”
Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của ông chủ, tôi thừa nhận mình chính là cũ của Lục Cánh Sơ.
Cho nên theo lý lẽ đương nhiên tôi trở thành hy vọng của công ty.
Một tuần ngồi xổm trên đất, hắn mới nhả ra việc chuyện hợp tác với chúng tôi.
Lục Cánh Sơ chỉ mặt gọi tên muốn tôi chuyện, đêm đó có xảy ra chút chuyện.
Cũng may tửu lượng của Lục Cánh Sơ không tốt, hắn căn bản không nhớ nổi chi tiết đêm đó.
3
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai chúng tôi, Lục Cánh Sơ ung dung tôi chằm chằm: “Tối ngày 15, em ở đâu?”
Tôi nghe lòng mình run lên, cố giả vờ trấn an: “Em ở nhà, sao ?”
Hắn nghe xong, hơi kỹ một hồi, thật lâu sau lộ ra một nụ : “Ở nhà cũng có thể mộng du sao?”
Mộng du?
Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Sẽ không thể!”
Lục Cánh Sơ thản nhiên gật đầu: “Không thì tốt rồi.”
“Chu Gia Dư, có ai từng cái miệng này của em rất biết gạt người không?”
“Cũng rất biết cắn người.”
Trong lòng tôi chấn , đối diện với đôi mắt trêu ngươi của hắn, không có sức phản kháng: “Anh trai, em nghe không hiểu đang gì.”
Khóe môi Lục Cánh Sơ dường như không nhẫn nại, ánh mắt hắn quá mức trắng bệch nóng bỏng, người nóng ngồi không yên.
“Đùa một chút thôi không cần khẩn trương.” Lông mi dài che khuất con ngươi thâm thúy, như gió mùa xuân.
Tôi không chắc hắn là cố ý thăm dò hay là thuận miệng nhắc tới, dù sao thì hắn rất giỏi phỏng đoán lòng người.
Mà tôi ở trước mặt hắn dối, không thể nghi ngờ là giấu đầu lòi đuôi, thật phí công.
Tôi không dám đáp lời, len lén quan sát vẻ mặt hắn.
Lục Cánh Sơ sâu kín lại, hắn chỉ vào điện thoại đặt trên bàn: “Còn nhớ số điện thoại của tôi không?”
Đồng tử tôi phóng to, trong đầu nhanh chóng lướt qua số điện thoại của hắn, ngoài miệng lại : “Quên rồi.”
Hắn không nghĩ tới tôi lại trả lời như , hiển nhiên sửng sốt.
Một giây sau, ngón tay thon dài bóp lấy thịt mềm hai bên má tôi, con ngươi hẹp dài tới gần: “Quên thật rồi?”
Tôi thẹn quá hóa giận: “Em cho biết, em biết là đang khi dễ người khác đấy.”
Hắn chậm rãi buông tay ra, kéo một tờ khăn giấy đưa cho tôi: “Được, đi mách lẻo đi.”
“Tôi giúp em gọi điện thoại.”
Nói xong hắn lấy di ra mở danh bạ.
Tôi thật sự bị hắn chọc cho tức giận, nhào tới bắt lấy cổ tay hắn, cầu xin : “Anh, em với đấy.”
Lục Cánh Sơ đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của tôi, trừng mắt nhỏ: “Ngồi yên.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi điện thoại di của hắn.
Hắn lắc lắc điện thoại: “Còn nhớ không?”
Tôi gật đầu.
“Lại đây, giúp tôi xem số điện thoại này có phải là quấy rầy người khác không.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, bàn tay chuẩn xác kẹp chặt cái đầu tôi, vững vàng dừng ở trước màn hình điện thoại di .
Tôi số điện thoại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trước mặt, nơm nớp lo sợ muốn chạy trốn.
Lục Cánh Sơ không định buông tha tôi.
Hắn mở đến tin nhắn, đọc ra nội dung rõ ràng trên đó:
“Anh, hôm nay mưa thật lớn, chỗ thế nào…”
“Em cảm thấy thật ngọt, muốn thử nếm một lần từ đầu tới cuối…”
“Đừng hỏi em thích ăn cái gì, thích ăn đậu hũ của …”
“Anh trai, hẹn tối nay nhé…”
······
Phía sau càng không có chừng mực, tôi nghe không nổi nữa, đưa tay che miệng hắn, xấu hổ vô cùng: “Đừng đọc nữa.”
Lục Cánh Sơ nhướng mày, trở tay ôm cổ tay tôi “Sao, gửi rồi còn không cho người ta đọc?”
Tôi thật muốn trở lại cái buổi tối liên hoan tốt nghiệp hôm đó, dù thế nào cũng không cho bè chạm vào điện thoại di của tôi bấm gọi điện cho Lục Cánh Sơ.
“Anh trai, em sai rồi~” Tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Không ngờ đêm đó kết nối không đến năm giây điện thoại, hôm nay lại phải mất mặt như .
“Đừng gọi tôi là trai, tôi không phải em.” Lục Cánh Sơ nghe thấy tiếng trai, cảm thấy phiền lòng.
Tôi lặng lẽ nuốt chữ này vào bụng.
“Em có thể giải thích.”
Hy vọng hắn sẽ cảm nhận lời xin lỗi chân thành của tôi.
Hắn lười biếng ngồi trở lại trên ghế, gấp chân, không khỏi : “Giải thích việc em vẫn còn cảm với tôi sao?”
Tôi mơ mơ màng màng “A” một tiếng.
“Không phải.”
Sao Lục Cánh Sơ lại tự luyến như ?
Ai đối với hắn cảm chưa dứt chứ?
Tim tôi đập thình thịch, hơi nóng còn sót lại trên má tôi vẫn chưa hết: “… Em không có!”
Đuôi mắt hắn hơi nhướng lên, tâm không tệ: “Em không có là có.”
Cái gì mà tôi không là có.
Tôi tức giận đến không muốn để ý tới hắn nữa.
Bạn thấy sao?