Trong những ngày thầm nam thần trường học Lục Chước, tôi đã ra sức giảm cân.
Hôm đó trong tiết thể dục, tôi suýt nữa thì ngất vì đói.
Lục Chước kiên quyết nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi ăn.
Anh nhẫn nhịn cơn giận trong lòng:
“Em có thể đừng nhịn ăn nữa không?”
“Về sau đứa nào dám lấy dáng người em ra trò , sẽ xử nó, chứ?”
Nhưng hôm ấy, tôi đã tỏ với Lục Chước.
Anh tôi từ trên xuống dưới, như không , hồi lâu mới hỏi:
“Đồ mập, em không thấy mình đáng ghét à?”
1
Sau khi tôi câu “Em thích ”, người phản ứng mạnh nhất lại không phải là Lục Chước,
mà là lớp phó thể dục đứng bên cạnh chỗ ấy.
“Cái gì?!”
“Đào Lệ! Cậu cậu thích Chước á??!!”
m lượng của cậu ta lập tức khuếch đại câu vốn tôi đã cố nhỏ, át hẳn cả tiếng ồn ào trong lớp.
Giờ ra chơi, lớp tôi bỗng chốc im lặng một thoáng.
Rồi ngay sau đó là tiếng ầm ĩ vang lên còn lớn hơn lúc trước:
“Má ơi! Anh Chước đỉnh thật đấy, sức hút lớn tới mức cả bé mập lớp mình cũng phải thích luôn!”
“Anh Chước ơi, ê! Anh từ chối biết bao nhiêu lời tỏ , hóa ra là thích kiểu mập mạp này hả? Cười xỉu!”
Lục Chước dần dần thu lại nụ , ánh mắt tôi.
Giọng vẫn coi như là bình tĩnh:
“Em nghiêm túc sao?”
Trong tiếng nhạo báng của mọi người, mặt tôi đỏ bừng, cúi đầu không dám thêm lời nào.
Tôi không ngờ Lục Chước lại vì tôi mà bị nhạo.
Đáng lẽ nên đợi tan học rồi mới tỏ .
Bất chợt, một tiếng lớn cắt ngang dòng suy nghĩ đang hỗn loạn trong tôi.
Là Lục Chước đứng bật dậy, đá đổ bàn học.
Sách vở rơi lả tả xuống chân tôi.
Những người vừa trêu chọc thấy thật sự tức giận cũng không dám thêm gì.
Lục Chước đứng trên cao xuống tôi, nụ như có như không.
“Anh muốn biết, sao em lại nghĩ đến chuyện tỏ với ?”
“Em tưởng gu thẩm mỹ của có vấn đề chắc?”
Tôi cứng đờ người, không dám đậy.
Mặt thì không kiểm soát mà tái nhợt.
Giọng điệu Lục Chước chậm rãi, hỏi một cách chân thành:
“Này, đồ mập.”
“Em không thấy bản thân mình rất ghê tởm sao?”
Từ nhỏ đến lớn, vì vóc dáng của mình mà tôi bị chế giễu vô số lần, dù là lộ liễu hay bóng gió.
Cũng vì thế mà tôi ngày càng trở nên khép mình.
Cho đến khi Lục Chước trở thành cùng bàn với tôi.
Ánh mắt tôi không hề có chút khinh thường, thậm chí khi người khác chọc ghẹo ngoại hình tôi, còn nhạt đáp trả lại họ.
Trong quãng thời gian thiếu nữ khép kín vẫn khát khao một mối ngọt ngào, Lục Chước chính là nguồn dopamine lớn nhất của tôi.
2
Nhưng hôm nay, như tạt một chậu nước lạnh thẳng vào tôi.
Thì ra, ngoại lệ vốn không dành cho tôi.
Trước khi chuông vào tiết vang lên, Lục Chước nhíu mày rời khỏi lớp.
Lớp trưởng kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh tôi, an ủi:
“Đừng buồn nữa Đào Lệ, chắc Lục Chước cũng không cố ý mấy câu đó đâu.”
“Hơn nữa, cũng không thể trách cậu ấy nhỉ, cậu nghĩ mà xem…”
“Chẳng phải cậu có chút vong ân bội nghĩa sao? Người ta đối xử với cậu tốt như , dù có thích người ta thì cũng không nên tỏ … Lần này cậu thật sự người ta thấy ghê rồi đấy…”
Tuyệt vọng thay, tôi lại thấy bản thân đồng với lời lớp trưởng .
Chỉ có thể gật đầu khe khẽ, khẽ :
“Là do tớ không biết thân biết phận.”
“Đợi Lục Chước quay lại, tớ sẽ xin lỗi cậu ấy.”
Lớp trưởng dịu dàng vỗ đầu tôi:
“Đúng đó, xin lỗi một câu là xong thôi.”
“Thật ra cậu cũng dễ thương lắm, trắng trẻo mũm mĩm như một viên bánh nếp .”
Tôi tự bỏ ngoài tai câu an ủi cuối cùng của ấy, chỉ nhạt nhẽo một cái.
3
Đáng tiếc là hôm đó tôi đã không chờ Lục Chước quay lại.
Sau này, lời xin lỗi tôi cũng không còn cơ hội ra nữa.
Bởi vì sáng hôm sau, ngay giờ học sớm, của ấy đã đến giúp dọn bàn, đổi chỗ ngồi.
Cậu đó ngượng ngùng với tôi:
“À, chuyện là… Chước hôm qua bị dầu mỡ khó chịu, xin nghỉ ba ngày để nghỉ ngơi.”
“Cậu ấy nhờ tớ đổi chỗ hộ…”
Nói xong, cậu ta chợt nhận ra điều gì, đối diện với ánh mắt trống rỗng của tôi, hoảng hốt đổi lời:
“Không liên quan gì đến cậu đâu nha! Cậu đừng nghĩ linh tinh!”
Tôi chớp chớp đôi mắt cay xè, nỗi buồn không thành lời.
Tại sao chỉ vì tôi ăn nhiều hơn mọi người nửa bát cơm, ăn thêm một cái đùi gà, mà lại bị ghét như chứ?
Tôi cúi đầu đôi tay mũm mĩm của mình, ngón nọ ép vào ngón kia, thầm quyết định từ nay sẽ không mơ mộng công chúa nữa.
4
Ba ngày sau, khi Lục Chước trở lại lớp, vòng tay ôm eo hoa khôi của lớp.
Hoa khôi lớp tôi – Đinh Viên – là học sinh chuyên múa.
Cao 1m68, chỉ nặng 92 cân (khoảng 46kg).
Còn tôi, Đào Lệ, cao 1m62, nặng 140 cân (khoảng 70kg).
Lớp phó thể dục không nhịn trêu ghẹo:
“Anh Chước cuối cùng cũng nở hoa rồi à ~~”
“Thật hẹn hò hay giả ?”
Đinh Viên bĩu môi giả vờ giận dỗi:
“Ý gì thế? Tớ là kiểu con dễ để người khác ôm eo sao?”
Lục Chước nhướng mày lười biếng, coi như ngầm thừa nhận lời ấy.
Nhiều người trong lớp hò reo chúc mừng.
Tôi cúi đầu vào sách tham khảo “5-3”, tay nắm bút khẽ thả lỏng.
May mà không ai còn nhớ đến chuyện hôm đó, chẳng ai rảnh mà nhạo tôi nữa.
Vậy là tốt rồi.
5
Một thời gian rất lâu sau đó, tôi và Lục Chước hoàn toàn không có giao tiếp gì.
Tôi cũng dần quen với việc không có cùng bàn, cắm đầu vào học một mình.
Kỳ thi đại học chỉ còn chưa đầy một năm nữa.
Trong lần thi thử đó, tôi đạt 149 điểm tiếng Anh.
Lần đầu tiên vượt qua lớp phó học tập.
Ngay khi tan tiết, cậu ấy liền dọn bàn sang ngồi cạnh tôi, trở thành cùng bàn mới của tôi.
Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của tôi, cậu ấy khẽ mũi:
“Chị Vương bài luận của tôi dở tệ, bảo tôi học hỏi cậu.”
“Bạn cùng bàn mới, mong chỉ giáo.”
Mãi mấy giây sau tôi mới phản ứng lại, nhận ra mình lại có cùng bàn.
Tôi có chút vui mừng.
Vội vàng lấy cuốn sổ ghi mẫu câu và từ vựng nâng cao chia sẻ cho cậu ấy, khẽ mím môi nhỏ:
Nè cho cậu xem nè tớ học thuộc cái này đó.”
“Cảm ơn nha.”
Vô ngẩng đầu lên.
Bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Lục Chước ở phía không xa.
Anh dường như đã về phía này rất lâu.
Lục Chước là người đầu tiên dời ánh mắt đi, khóe môi cong lên một nụ mỉa mai.
Tôi không ngờ rằng lại ghê tởm lời tỏ của tôi đến mức như .
Đến mức không muốn thấy tôi sống tốt.
6
Ngày hôm sau, cùng bàn mới của tôi – lớp phó học tập – mang cho tôi hai chiếc bánh bao nhân cải muối.
“Là cho tôi à?”
Cậu ấy khẽ gật đầu:
“Ừ, cảm ơn cậu mà.”
Tôi cẩn thận nhận lấy bằng hai tay, khẽ một tiếng “Cảm ơn.”
Mỗi món ăn ngon đều đáng trân trọng mà.
Bên cạnh bỗng vang lên tiếng khẽ, không lớn không nhỏ.
Lục Chước kéo áo đồng phục lên tận cằm, hai tay chống lên bàn học của lớp phó, cậu ấy chằm chằm.
“Bạn à, không ngờ cậu có khẩu vị độc đáo ghê.”
Trong đáy mắt ánh lên nụ xấu xa rõ rệt.
Lớp phó lập tức nheo mắt:
“Lục Chước, cậu có ý gì?”
Lục Chước thả một xấp bưu thiếp lên hai cái bàn ghép của chúng tôi.
Trên đó là hình những người phụ nữ béo đến kinh ngạc, lớp mỡ gần như tràn ra khỏi mép giấy.
“Tặng cho cậu.”
Lục Chước nhếch mày lười nhác, thong thả cúi đầu cậu ấy:
“Cậu không phải thích kiểu này sao?”
“Ngày mai có cần tôi mang poster cho không?”
Lớp phó lập tức đẩy mạnh ghế đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng như gan heo.
Gầm lên:
“Mẹ nó, ai thích heo chứ?!”
Lục Chước chẳng tức giận chút nào.
Chỉ nhướng mày, chậm rãi “À” một tiếng:
“Tôi thấy cậu đổi chỗ, tưởng cậu để ý ấy rồi chứ.”
“Không phải sao?”
Bạn của Lục Chước cũng hùa theo, khiến phía chúng tôi lại trở thành tâm điểm.
Lớp phó chửi thầm một câu, không thêm lời nào, bưng bàn dọn về chỗ cũ.
Từ đầu đến cuối, hai người họ không tôi lấy một lần.
Nhưng câu nào cũng không rời khỏi tôi.
Ánh mắt tôi dừng trên đống bưu thiếp rơi vãi, chiếc bánh bao trong tay cũng nguội lạnh mà không còn tới.
Trước khi Lục Chước rời đi, tôi khẽ mấp máy môi, lên tiếng:
Tại sao lại ?”
Lục Chước dừng bước, đứng bên cạnh tôi.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên bảng đen phía sau.
Không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Sao? Cậu thiếu thương đến sao?”
“Với cùng bàn nào cũng có thể dốc hết lòng à?”
7
Sau ngày hôm đó, không chỉ lớp phó, mà gần như tất cả con trai trong lớp đều tránh tôi như tránh tà.
Các nữ cũng chẳng mấy ai muốn bắt chuyện với tôi.
Ai cũng thích những đứa trẻ cởi mở, ấm áp.
Còn tính cách của tôi thì trầm lặng, u ám.
Giống như cái bánh bao chưa nở kỹ đã bị đem vào xửng hấp.
Vừa xấu vừa không ngon, định sẵn sẽ bị bỏ quên trong góc.
Dù như , tôi cũng không nghĩ đến chuyện giảm cân nữa.
Lần duy nhất tôi từng giảm cân, là vì cảm dành cho Lục Chước còn lớn hơn sức hấp dẫn của những món ăn ngon lành.
Nhưng bây giờ, tôi không thích ấy nữa.
Sau cả ngày đè nén cảm , tôi nghĩ chỉ cần một cái bánh trứng KFC là có thể chữa lành mình.
Nhưng hóa ra không phải .
Những chuyện quá đau lòng thì một cái bánh trứng cũng chẳng cứu nổi.
Bạn thấy sao?