Bán Xúc Xích Nướng, [...] – Chương 1

1

Lần thứ hai gặp lại trúc mã Lục Hằng, tôi đang bán xích nướng bên lề đường.

Tay ta ôm eo một trẻ, chế nhạo tôi:

“Haha, Thẩm Khinh Chu, đã sa sút đến mức phải ra đường bán xích nướng rồi à?”

“Nhà họ Phí sản rồi, trai giàu có của không nuôi nổi nữa à?”

Phí Tư Việt, người vừa bị gọi tên điềm nhiên lấy cây xích trong chảo dầu ra, hỏi tôi:

“Người này là ai ?”

Mặt Lục Hằng xanh mét, không nên lời. Tôi cố nhịn , liền trả lời Phí Tư Việt :

“Lục Hằng, cùng phòng hồi đại học của đấy. ”

bên cạnh Lục Hằng tay cầm một cây xích, tò mò hỏi nhỏ:

“A Hằng, hai người quen nhau à?”

Anh ta âu yếm vuốt đầu :

“Chỉ là người quen cũ thôi, ngoài trời lạnh lắm em lên xe chờ đi.”

Trong ánh mắt đầy đắc ý của Lục Hằng, tôi ngước chiếc SUV đậu bên đường.

“Thẩm Khinh Chu, xem ra cũng chẳng có mắt , ngày xưa bỏ tôi mà chọn Phí Tư Việt giàu có hơn, giờ đã thấy hối hận chưa?”

Tôi thở dài:

“Tổng cộng là năm đồng, đừng quên trả tiền.”

“Bạn tôi thích ăn lắm, chiên thêm vài cây nữa đi, tăng doanh thu cho .”

Ngay bây giờ, tôi muốn ta biến đi ngay lập tức, Phí Tư Việt nhẹ nhàng vỗ vai tôi, đẩy tôi sang một bên. Anh ấy điềm tĩnh chiên xích xong thì cẩn thận cho vào túi đưa cho Lục Hằng.

Lục Hằng rút ra tờ tiền trăm tệ ra đưa cho ấy, giọng tỏ vẻ coi thường:

“Không cần thối lại, tối nay ăn ngon một chút nhé.”

Phí Tư Việt không nhận, ánh mắt thoáng nét khó hiểu.

“Không cần đâu, đều quen biết cả mà, để tôi mời .”

Lục Hằng tức giận, tỏ ra khinh bỉ:

“Lúc này còn cố giữ sĩ diện gì.”

Phí Tư Việt ngẩng lên, liếc chiếc xe bên đường:

“Xe này của là xe cũ phải không?”

Mặt Lục Hằng cứng đờ, miệng lắp bắp :

“Anh… linh tinh gì ?”

“Tôi khuyên một câu, người phụ nữ này đã có thể bỏ tôi thì cũng có thể bỏ rơi bất cứ lúc nào.”

Anh ta để lại lời đó rồi quay lưng lên xe rời đi, chỉ còn lại tôi và Phí Tư Việt đứng đó.

Phí Tư Việt thắc mắc hỏi tôi:

“Sao ta không nhắc đến câu ‘đừng xem thường thanh niên nghèo khó’ năm đó nữa nhỉ?”

Tôi chán nản trả lời ấy:

“Quên đi.”

Phí Tư Việt cắn một miếng xích, hỏi:

“Em có định bỏ không?”

“Không chắc.”

“Chúng ta có ở bên nhau mãi không?”

“Khó trước.”

Phí Tư Việt:

“6 điểm.”

Bỗng tôi chợt nhớ ra câu của Phí Tư Việt lúc nãy, tôi liền hỏi ấy:

“Sao biết xe của ta là xe cũ?”

“Vì lúc còn mới, nó từng thuộc về .”

Trong lúc chúng tôi tán ngẫu, thì chủ quán thật sự quay lại.

Anh ấy là thân của Phí Tư Việt, vì không muốn kết hôn theo sự sắp đặt của gia đình nên cãi một trận với bố mẹ rồi bỏ đi.

Bố mẹ ấy cắt thẻ tín dụng hòng ép ấy biết khó mà quay về ngoan ngoãn kết hôn. Anh ấy nhất quyết không về, thề sẽ tự lập nghiệp và bắt đầu bằng việc bán xích.

Anh ấy tức giận giật lấy cây xích từ tay Phí Tư Việt.

“ Phí ca, em chỉ mới đi vệ sinh một chút mà đã ăn hết 6 cây rồi, em còn chưa kiếm đồng nào!”

Phí Tư Việt đáp:

“Vừa nãy có một thằng ngốc mua xích mà chưa trả tiền.”

“Trời ơi, là ai thế? Đây là mồ hôi nước mắt của em đấy!”

Lục Hằng dám đến khiêu khích, chắc chắn là đã biết chuyện.

Anh ta không sai, nhà họ Phí thực sự sắp sản rồi.

2

Tôi và Lục Hằng là hàng xóm từ nhỏ.

Cùng đi học, cùng bài tập, và hơn mười năm đồng hành cùng nhau. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi cùng rời Giang Thành để lên Bắc Kinh học đại học.

Gia đình Lục Hằng sở hữu một xưởng nhỏ ở huyện chúng tôi. Nhà nào có công xưởng như thì nhà đó đã thuộc dạng có điều kiện rất tốt ở cái huyện nhỏ đó rồi.

Mẹ tôi là giáo viên tiếng Anh, bố tôi là giáo viên toán, họ rất trọng đến kết quả học tập của tôi.

Tôi là con một nên mọi nguồn lực trong nhà đều dành cho tôi: váy đẹp, dụng cụ học tập xinh xắn, thi thoảng là một món trang sức đắt tiền, và các lớp học múa với giá không hề rẻ mỗi năm.

Khi vào đại học, tôi mới nhận ra sự phồn hoa của thành phố lớn khác xa với thị trấn nhỏ của tôi.

Bắc Kinh hào nhoáng đến mê hoặc.

Lúc còn là sinh viên tôi vẫn có thể nhận trợ cấp từ gia đình, thoải mái tận hưởng cuộc sống đại học. Nhưng sau khi tốt nghiệp thì sao?

Chính vì thế, nên tôi muốn ở lại Bắc Kinh để mở rộng con đường tương lai cho mình.

Lúc tôi chọn ở bên Phí Tư Việt, nhiều người thay Lục Hằng bất bình mà chỉ trích tôi, tôi tham giàu mê vật chất, bỏ rơi người từ thuở ấu thơ.

Nói tôi tham giàu tôi thừa nhận, vì ai mà lại không thích sự giàu sang chứ? Công ty niêm yết của nhà họ Phí sao có thể so với cái xưởng nhỏ của nhà họ Lục?

Nhưng tôi bỏ rơi Lục Hằng thì tôi không nhận, vì chúng tôi chưa bao giờ hẹn hò cả nên sao có thể là tôi bỏ rơi ta.

Giờ đây nhà họ Phí đối mặt với nguy cơ sản ai ai cũng xa lánh. Trong khi đó Lục Hằng đã hoàn toàn ngược lại, xưởng thực phẩm của gia đình ta mở rộng quy mô, và còn gặp đúng thời điểm bùng nổ của thương mại điện tử.

Gia đình ta bắt đầu livestream bán hàng, và đã mở hơn hai mươi cửa hàng, đều thuận lợi kiếm tiền đầy túi.

Nhiều người đang chờ xem tôi bị nhạo, tôi tầm hạn hẹp lựa chọn nhầm người.

3

Phí Tư Việt là sinh viên khoa Luật, còn tôi học khoa Ngoại ngữ, ban đầu chúng tôi không có gì liên quan đến nhau. Chúng tôi quen nhau là vì ấy là cùng phòng của Lục Hằng.

Biết rõ về gia thế của ấy, tôi luôn cư xử lịch sự, nhã nhặn, dù sao có mối quan hệ tốt với ấy cũng chẳng có gì xấu. Tốt nhất là có thể kết , mở rộng mối quan hệ.

Anh ấy luôn có thái độ điềm tĩnh với mọi người, không lạnh nhạt cũng không quá thân thiện, trong ấy có chút ngầu.

Hồi năm nhất, ngoài giờ lên lớp trong đầu tôi toàn nghĩ đến việc kiếm tiền. Ban đầu tôi thêm ở căng-tin, bán mì khoai tây. Lúc Phí Tư Việt đến ăn, căng-tin đã vắng người. Anh ấy thấy tôi, hơi ngạc nhiên:

“Em thiếu tiền à?”

Tôi không thấy ngại ngùng gì mà thẳng thắn trả lời:

“Không thiếu, chỉ là muốn kiếm thêm chút thu nhập thôi.”

Anh ấy gật đầu, rồi hỏi tiếp:

“Loại nào ngon?”

“Tôi thích vị cà chua.”

“Vậy lấy món đó đi.”

Làm ở căng-tin một tháng thì tôi nghỉ việc. Lý do chẳng có gì ngoài chuyện việc nhiều mà tiền lương thì ít.

Ông chủ bảo:

“Em có thể ăn cơm miễn phí, như sẽ tiết kiệm tiền sinh hoạt.”

Ông ấy thì nghe hay, tôi đâu thể ngày nào cũng ăn mì khoai tây chứ. Trước khi nghỉ, tôi giới thiệu một người muốn thêm cho ông ấy.

Lần tiếp theo gặp lại Phí Tư Việt, tôi đang ở phòng nhận hàng, ấy nhẹ:

“Em bận rộn thật đấy, kiêm nhiều việc ghê.”

Tôi liền rằng:

“Sao, Thiếu gia mà cũng mua đồ online rồi tự mình ra lấy à?”

Anh ấy không ngại ngần thừa nhận:

“Thiếu gia cũng là người mà.”

“Thiếu gia không phải chỉ cần gọi một cuộc là có người mang đồ tới tận nơi sao?”

Anh ấy thở dài:

“Bớt đọc tiểu thuyết lại đi.”

Một tháng sau, tôi cũng nghỉ luôn việc thêm ở phòng nhận hàng. Chị khóa trên giới thiệu cho tôi một công việc dịch tài liệu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...