Bạn Trai Tôi Thích [...] – Chương 7

7

 

"Tôi cứ nghĩ là chính ta hiến tặng nội tạng, không ngờ lại là của ta!"

 

"Gã này đúng là tệ , loại người như thế thật kinh tởm…"

 

"Đây là huống gì ? Nói là muốn hiến tạng mà hóa ra lại là của ? Thật vô lý!"

 

"Cứu với, chẳng lẽ chỉ có mình tôi nhớ vụ lần trước ta đẩy ra chắn nồi lẩu sao…"

 

"…"

 

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bình luận đã quay ngược lại. Vừa rồi Châu Thanh Nghiên ca ngợi bao nhiêu thì bây giờ bị phản đối dữ dội bấy nhiêu. 

 

Rõ ràng, Châu Thanh Nghiên cũng thấy các bình luận này, sắc mặt ta cứng đờ.

 

Anh ta tôi thở dài: "Không phải như đâu, Dao Dao, đang giúp em mà!"

 

"Giúp tôi? Nếu như việc giúp tôi là đem nội tạng của tôi hiến cho người khác, tôi lấy tim cho người khác thì cũng coi như giúp à?"

 

Anh ta bị tôi phản bác, mặt mày biến sắc, rất khó coi.

 

"Em không hiểu rồi, đang giúp em gánh chịu nghiệp chướng đấy. Tục ngữ có câu phúc báo càng nhiều, nghiệp chướng càng nặng. Anh chỉ muốn giúp em sống bình yên, thuận lợi trong kiếp này, nên để chịu hết nghiệp chướng cho em."

 

Anh ta một cách chính nghĩa, như thể mọi thứ ta đều là vì tôi, cuối cùng còn thêm giọng điệu trách móc.

 

"Trời ơi, đến năm 2023 rồi mà tôi vẫn có thể gặp loại người này."

 

"Anh có muốn nghe thử mình đang gì không?"

 

"Phúc báo càng nhiều, nghiệp chướng càng nặng? Ai dạy thế, mẹ à?"

 

"…"

 

Tôi chưa kịp mở miệng, cư dân mạng đã nổ ra một cuộc tranh luận dữ dội.

 

Nhìn thấy , tôi mỉm hài lòng, cuối cùng thì những người hiểu chuyện cũng đã lên tiếng. Quả nhiên, trên đời này vẫn còn nhiều người sáng suốt.

 

Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

 

Mấy người mặc đồng phục cảnh sát bước vào.

 

"Ai là Châu Thanh Nghiên?"

 

"Tôi đây."

 

Châu Thanh Nghiên cảnh sát, trong giọng không giấu nổi sự kích .

 

Tôi bật mỉa mai, liếc ta một cái, trong đầu tôi biết ngay ta đang nghĩ điều vô nghĩa gì. Anh ta còn tưởng cảnh sát đến để trao cờ khen thưởng cho ta đấy.

 

"Anh bị nghi biển thủ tài sản công ty, mời đi theo chúng tôi."

 

Nghe thấy câu đó, Châu Thanh Nghiên sững sờ, phòng phát trực tiếp nổ tung, chỉ có tôi là thỏa mãn.

 

Nghiệp đến rồi.

 

Lúc trước, Châu Thanh Nghiên cần tiền để từ thiện, để khoe khoang với mọi người trong công ty, nên đã thẳng tay vung tiền từ quỹ công.

 

Trong công ty tất cả mọi người đều biết ta là trai tôi nên cũng ngầm chấp nhận hành của ta.

 

Bởi vì mỗi năm công ty luôn dành sẵn 1 triệu tệ cho các hoạt từ thiện. Nhưng giữa biển người mênh mông, người có thể quyên góp 1 triệu nhiều không kể xiết. 

 

Anh ta bắt đầu không hài lòng với danh tiếng mà 1 triệu tệ mang lại, quay đầu lại càng ngày càng lấy nhiều hơn từ công ty đem đi từ thiện.

 

Một tháng có đến 20 ngày ta dành để đi từ thiện ở bên ngoài.

 

Nhưng thực chất, ta chỉ đang hưởng thụ những lời tán dương từ người khác mà thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...