Kiếm trảm là do linh lực của thợ bắt hóa thành.
Tôi nhận lấy kiếm trảm của hai, tức là tôi đã có một phần linh lực của .
Khi nào cần sử dụng pháp thuật với Lương Phong Nhiên, tôi sẽ dùng linh lực của hai.
Trong quá trình tu luyện sau này, tôi cũng sẽ dựa vào nguồn linh lực đó để dần dần loại bỏ ảnh hưởng của tà khí mà Lương Phong Nhiên đã ra cho tôi.
Sau khi thuyết phục hai rời đi, tôi lập tức gỡ bỏ phong ấn trên người Lương Phong Nhiên và thử đỡ hắn dậy.
Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng đẩy tôi ra, ngồi bệt xuống đất, cúi đầu không một lời.
Tôi không biết phải gì, đành ngồi xuống bên cạnh hắn.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, hỏi tôi:
"Tiểu Đồng... có phải tất cả tinh đều không có thiện niệm không?"
Làm người bao nhiêu năm, đột nhiên phát hiện ra mình là tinh, vốn dĩ chuyện này đã quá khó chấp nhận rồi.
Trước đêm nay, có lẽ hắn còn tự an ủi bản thân rằng mình là một tinh tốt bụng.
Nhưng vừa rồi, hai đã với hắn rằng thiện niệm của hắn chỉ là do áp lực từ bên ngoài, chứ không phải là từ sâu trong thâm tâm hắn.
Sự thật này quá đỗi tàn nhẫn, tôi không khỏi run lên, không dám trả lời.
Từ sự im lặng của tôi, hắn đã hiểu ra tất cả.
"Nếu phong ấn hoàn toàn biến mất, có phải sẽ tổn thương em không?" Hắn khẽ lùi lại một chút.
Nước mắt tôi không kìm nén nữa, tôi vội vàng ôm chặt lấy hắn:
"Yêu tinh không có lý trí, không có thiện niệm... A Nhiên của em không giống như thế!"
Tôi quyết định sẽ tạm thời không phong ấn lại Lương Phong Nhiên.
Hắn đã do dự khi nghe tiếng gọi của tôi trong lúc hắn đang tấn công hai do tà niệm xui khiến.
Điều này đã mang lại cho tôi một tia hy vọng — hy vọng rằng có thể kìm hãm tà niệm.
Nếu đó là ảo tưởng, thôi thì cứ để tôi đắm chìm trong đó. Tôi nhất định phải thử.
Nếu không, nếu hắn vỡ phong ấn một lần nữa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Tôi bảo hắn từ chức ở thư viện.
Đó là một ngôi trường, không thể để bất kỳ rủi ro nào xảy ra.
Hắn rất sách, thư viện, vì bị ép từ chức mà tâm trạng hắn trở nên buồn bực.
Vì , tôi cũng từ bỏ công việc phụ ngoài nhiệm vụ bắt của mình.
Tôi bắt đầu cùng hắn đi du lịch khắp nơi, cố gắng để hắn bình tâm lại.
Trong hành trình của chúng tôi, không thể tránh khỏi việc gặp nhiều loài vật nhỏ.
Vì phong ấn vẫn còn, Lương Phong Nhiên thường không có ham muốn tấn công con người, khi thấy vật nhỏ, văn trên trán hắn đôi khi lại hiện ra.
Mỗi khi như , tôi lại ôm chặt lấy hắn và nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Tôi có thể cảm nhận cơ thể hắn run rẩy.
Nhưng may mắn thay, lần nào hắn cũng dần dần lấy lại bình tĩnh.
Tôi phấn khích với hắn:
"Lương Phong Nhiên, xem này, không cần phong ấn gì cả mà vẫn có thể sống như một 'người bình thường'."
Hắn khẽ bên tai tôi:
"Vì em chính là phong ấn của ."
Việc tôi luôn ở bên cạnh hắn khiến hắn trở nên ỷ lại.
Có những lúc tôi mải mê lướt điện thoại mà tạm thời lơ là hắn.
Hắn liền về một hướng nào đó, rồi "meo" lên đầy hung dữ để dọa tôi.
Hừm, tinh này thật quỷ quyệt!
Sau vài tháng vui chơi, thì đã đến ngày cưới của chúng tôi.
Chúng tôi trở về nhà.
Lương Phong Nhiên không có họ hàng thân thích, còn họ hàng của tôi cũng không tiện mời. Còn bè thì cộng lại cũng chẳng đủ vài bàn tiệc.
Vì , chúng tôi quyết định không tổ chức đám cưới.
Sáng hôm đi đăng ký kết hôn, tôi bị tiếng mèo lạ giật mình tỉnh giấc.
Tôi đang ngủ rất ngon, cứ tưởng Bông Gòn đang nghịch ngợm nên chỉ xoay người lại và định ngủ tiếp.
Nhưng ngay sau đó, tôi chợt tỉnh táo hẳn, vội vàng nhảy khỏi giường và lao ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, Bông Gòn nằm trên sàn, bụng và chân nhuốm máu, nó kêu rên thảm thiết.
Còn Lương Phong Nhiên đang quỳ bên cạnh, cánh tay hắn cũng đẫm máu.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục cào xé chính cánh tay mình.
Tôi gọi hắn:
"Lương Phong Nhiên! Bình tĩnh lại! Lương Phong Nhiên!"
Hắn dần dần dừng lại, rồi ngất đi ngay sau đó.
Có vẻ như tôi đã vui mừng quá sớm.
Trước khi đi du lịch, chúng tôi đã gửi Bông Gòn đến nhà hai chăm sóc.
Sau khi về, tôi đã kiểm tra rất kỹ, xác nhận rằng Lương Phong Nhiên không còn ham muốn mèo nhỏ mà hắn từng chăm sóc, rồi mới đón Bông Gòn về nhà.
Vậy mà chuyện vẫn xảy ra.
Lương Phong Nhiên đã kiệt sức đến mức không tỉnh lại ngay, nên tôi đi kiểm tra camera trong nhà để hiểu rõ ngọn ngành sự việc.
Hóa ra sáng sớm, khi hắn thức dậy và vào bếp, phát hiện ra Bông Gòn bị thương ở chân, hắn liền lấy dụng cụ ra để khử trùng và băng bó cho nó.
Tuy nhiên, khi ngón tay vừa chạm vào máu của Bông Gòn, hắn đột nhiên mất kiểm soát.
Toàn thân hắn run rẩy, rõ ràng đang cố gắng kìm nén bản thân, móng tay của hắn vẫn cắm sâu vào da thịt mềm mại của Bông Gòn.
Khi hắn nhận ra bụng của Bông Gòn sắp bị cào nát, hắn bất ngờ buông tay ra.
Rồi, hắn chuyển sang cào chính cánh tay mình.
Hai cánh tay gần như bị hắn cào nát.
Tôi vừa khóc vừa băng bó cho hắn.
Hắn tỉnh lại vì tiếng khóc của tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, rồi hỏi:
"Bông Gòn thế nào rồi?"
"Em đã xử lý vết thương cho nó, không sao cả. Lát nữa em sẽ đưa nó về nhà hai."
Hắn gật đầu:
"May quá."
Nhìn nước mắt tôi vẫn chưa ngừng rơi, hắn mỉm :
"Tại sao em lại khóc chứ? Anh tự kiểm soát rồi mà, em phải vui mừng thưởng cho chứ?"
Tôi gạt mạnh nước mắt:
"Được, thưởng cho hôm nay ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức."
Nụ của hắn cứng đờ lại.
"Lương Phong Nhiên, em chính thức thông báo với ," tôi cắn răng, với sự kiên quyết:
"Khi nào có thể tự kiểm soát sát ý mà không tổn thương chính mình, thì chúng ta mới có thể kết hôn."
Sự việc sáng nay đã nhắc nhở tôi rằng không thể chỉ dựa vào việc tôi ôm hắn để xoa dịu.
Nếu hắn thật sự muốn trở thành một "người bình thường," hắn phải tự mình kiểm soát, không phải lúc nào cũng dựa vào tôi.
Tôi quyết định lập ra một kế hoạch huấn luyện cho hắn.
Tôi là "thợ bắt ," chính xác hơn là "người ", từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành "huấn luyện viên cải tạo tinh."
Tôi cho Lương Phong Nhiên một bộ "áo giáp," cầu hắn mặc vào trước khi bắt đầu huấn luyện.
Sau đó, tôi sử dụng linh lực tạo ra các ảo ảnh của những con vật nhỏ đẫm máu để kích thích hắn.
Nếu hắn thành công trong việc kiểm soát bản thân, hắn có thể cầu tôi bất kỳ phần thưởng nào; nếu không, tôi sẽ tịch thu điện thoại và sách của hắn, nhốt hắn vào trong chiếc lồng kín không thấy bên ngoài, buộc hắn phải tĩnh tâm.
Trong những tháng đầu tiên, hắn không thành công dù chỉ một lần.
Bộ giáp kim loại dần in đầy vết móng cào, còn tôi thì mỗi ngày đều phải nhỏ lệ bôi thuốc cho các ngón tay hắn, lòng đau như cắt.
Nhưng tôi không thể mềm lòng.
Tôi quyết định áp dụng một biện pháp mạnh hơn.
Tôi tạo ra một chiếc hộp đặc biệt để đựng điện thoại của hắn.
Chiếc hộp này nếu bị gõ nhẹ hai lần thì sẽ dễ dàng mở ra; nếu sử dụng bạo lực, nó sẽ trở nên bất khả xâm phạm.
Rồi tôi nhốt Lương Phong Nhiên và đầy ảo ảnh vật đẫm máu trong nhà, còn tôi thì rời đi.
Tôi với hắn rằng khi nào hắn kiểm soát bản thân, hãy lấy điện thoại ra và gọi cho tôi.
Nếu không, tôi sẽ không quay lại.
Việc này chẳng khác nào tra tấn hắn, hắn ngoan ngoãn đồng ý.
Tôi vừa khóc vừa bước ra khỏi nhà.
Tôi không dám đi xa, chỉ ngồi đợi trên ghế dài dưới lầu.
Lo lắng rằng biện pháp này sẽ hắn bộc phát cơn điên, tôi không chỉ theo dõi hắn qua camera mà còn dùng linh lực để giám sát trạng phong ấn của hắn mọi lúc.
Nhìn vẻ mặt đau đớn tột cùng của hắn, nghe những tiếng gào thét tuyệt vọng, tôi ngồi co rúm trên ghế dài mà khóc đến run rẩy.
Rõ ràng chỉ là một bức tường ngăn cách, mà chúng tôi như bị chia cắt trong hai địa ngục khác nhau.
Cuộc tra tấn này kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm.
Khi chuông điện thoại reo, tôi thậm chí chưa kịp kỹ nút nhận cuộc gọi đã vội vàng lao lên cầu thang.
"Tiểu Đồng," giọng hắn yếu ớt từ đầu dây bên kia, "Anh nhớ em quá."
Bạn thấy sao?