"Hì, sao nhỏ đó lại trùng tên với em ?"
Hắn , giơ tay ra khoác lấy cổ tôi.
"Ai mà biết!" Tôi giả vờ để che giấu sự căng thẳng trong lòng, "Có thông báo gì cho em đâu!"
"Hắn sẽ không nghĩ rằng Tiểu Đồng của hắn cũng là thợ bắt họ Chúc chứ?"
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hoảng hốt đáp: "Có thể kiếp trước là !"
Hắn không thêm gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Đằng sau đầu là điểm yếu của thợ bắt .
Khi tinh tấn công thợ bắt , thường xuyên nhắm vào nơi này.
Toàn thân tôi lạnh toát, bất giác lùi ra khỏi tầm tay của hắn.
Hắn không hài lòng, tiếp tục đuổi theo và xoa đầu tôi: "Sao thế? Được lên phim ngôi sao nên không cho xoa đầu nữa à?"
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, ngồi xuống để hắn xoa đầu tiếp, trong lòng niệm , điều linh lực khắp cơ thể để đề phòng.
May mắn thay, hắn chỉ xoa đầu hai lần rồi thu tay lại.
Cuối cùng, tôi cũng nhịn qua cả buổi xem phim.
Linh hồn và tâm trí tôi gần như bay khỏi cơ thể.
Rời khỏi rạp chiếu phim, nhân lúc Lương Phong Nhiên vào nhà vệ sinh, tôi gọi ngay cho mẹ và hỏi địa chỉ hiện tại của bố mẹ.
Sau đó, tôi và hắn cùng trở về nhà tôi.
Tối hôm đó, tôi giữ hắn ở lại nhà.
Bởi vì tôi phải kiểm tra ký ức của hắn một lần nữa.
Thuật truy tìm ký ức chỉ có thể thực hiện khi tinh đang ngủ hoặc bất tỉnh.
Đến khoảng một giờ sáng, tôi lén lút bước đến bên giường hắn.
Cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng, tôi bấm tay niệm .
Đúng lúc đó, hắn đột nhiên mở mắt.
Không một dấu hiệu nào báo trước.
Đôi mắt hắn sáng rõ, hoàn toàn không giống như người vừa bị đánh thức.
Tôi vội vàng giơ tay lên, gãi đầu, gượng gạo:
"Anh... bị đánh thức rồi sao?"
"Giữa đêm khuya, em đang gì thế?"
"À... đến xem có đạp chăn không."
Hắn nhẹ và chớp mắt, lông mi dài khẽ rung khiến tim tôi không khỏi run lên.
Trời ơi, nghiệt này thật đáng sợ!
Tôi vội vã rút lui khỏi phòng hắn.
Sáng hôm sau, Lương Phong Nhiên dậy sớm và bữa sáng cho tôi.
Tôi nhai miếng bánh khoai tây nóng hổi, nghe hắn kể chuyện vui vẻ về video ngắn vừa xem, cảm giác lo lắng trong lòng dần dần tan biến.
Hắn vẫn giống như mọi khi, không có gì thay đổi.
Tất cả là tại bộ phim rác rưởi đó khiến tôi nghĩ quá nhiều.
Sau bữa sáng, tôi lên đường đi tìm ông bà bô của tôi.
Họ cực kỳ nhau, còn tôi và các em của mình đích thực chỉ là những "tai nạn" ngoài ý muốn mà thôi.
Sau khi rời khỏi giới giang hồ, hai người họ thường xuyên đi khắp nơi tận hưởng cuộc sống, và cũng có khi cả mấy tháng không liên lạc với tôi.
Chúng tôi cũng rất biết ý, không bao giờ kỳ đà cản mũi.
Nhưng lần này, tôi nhất định phải gặp trực tiếp để hỏi cho rõ ràng.
Bố mẹ tôi nổi tiếng khắp nơi, chuyện người ta phim về họ cũng không có gì lạ.
Nhưng còn tôi thì sao? Tại sao lại có người biết đến tên tôi chứ?
Chắc chắn là do cái miệng nhiều chuyện của bố tôi rồi, chắc chắn ông đã để lộ trong lúc phỏng vấn.
Ông có biết rằng chút sơ suất đó đã suýt tôi mất trai không?
Trước sự phẫn nộ của tôi, ông già nhà tôi chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội : "Hả? Bố không có mà!"
Mẹ tôi thì hào hứng hẳn: "Hả? Có chuyện này à? Đi, đi xem thôi!"
Không còn cách nào khác, tôi đành phải cùng hai người họ quay lại rạp chiếu phim.
Hai người suốt cả buổi, còn tôi thì ngồi bên cạnh chờ đến cảnh quay đó mà không gì.
Cuối cùng, nam chính hét lên: "Yêu nghiệt, trả con cho ta!"
Nữ chính gào khóc: "Tiểu Bảo!"
Chờ đã?!
Tất cả máu trong người tôi như đóng băng, tôi trợn tròn mắt màn hình. Hai người họ bên cạnh còn nhạo tôi nghe không rõ, tôi đã không còn tâm trí để đáp lại.
Tôi bật dậy và nhanh chóng rời khỏi rạp.
Khi trở về khu chung cư, trời đã sẩm tối, tôi thấy hàng xóm đang tụ tập để xem cái gì đó.
Vốn dĩ tôi định về nhà ngay, khi đi qua chỗ đấy, màu đỏ chói mắt khiến tôi khựng lại.
Một con thỏ nằm trên mặt đất, bụng bị rách toác, nội tạng đã bị ăn gần hết.
"Ai lại biến thái đến thế chứ!" bà nào đó thốt lên.
"Chắc là thú hoang lẻn vào!" Cũng có người đoán.
Nhưng tôi chăm chăm vào con thỏ, toàn thân tê cứng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Người khác không thể thấy, tôi thì biết rõ.
Bụng của con thỏ bị "tay người" xé toạc, người bình thường không thể điều này.
"Kẻ sát nhân" khi ăn nội tạng đã có sự lựa chọn, không phải cứ nuốt chửng mọi thứ như thú hoang.
Chỉ có thể là tinh.
Nhưng…
Nhưng…
Tôi lại không cảm nhận chút khí nào!
Ánh sáng từ cửa sổ nhà tôi vẫn ấm áp và dịu dàng.
Nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng chảo và muôi leng keng trong bếp.
Lương Phong Nhiên từng , tối nay hắn sẽ nấu món gà cung bảo mà tôi thích nhất.
Nếu là ngày thường, tôi chắc chắn sẽ ngay lập tức lên lầu, thậm chí không rửa tay mà lao thẳng vào bếp, tranh thủ gắp một miếng từ đôi đũa trong tay hắn.
Nhưng hôm nay, tôi không .
Thay vào đó, tôi gọi ngay cho hai, cầu lập tức tới nhà tôi.
Đúng , phong ấn mà tôi đặt lên hắn đã có vấn đề.
Có lẽ tà khí trên người hắn quá mạnh, ngay cả trong vô thức, nó vẫn mòn phong ấn từng chút một.
Hắn đã nhớ lại mọi thứ.
Vì , hắn cố ý dùng phép thuật, khiến tôi nghe thấy tiếng gọi không phải là "Tiểu Bảo" mà là "Tiểu Đồng" trong rạp phim.
Hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng để trả thù tôi.
Hắn giả vờ gọi tiếng mèo, mang mèo đến nhà tôi, rồi rủ tôi đi xem phim, hỏi những câu hỏi ám chỉ, xoa đầu tôi, và thậm chí thức dậy giữa đêm mà không ngủ.
Hắn đã coi tôi như con mồi đặc biệt của mình.
Không ngay, mà muốn tra tấn, hành hạ tôi từng chút một.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải điều đó.
Đáng sợ hơn là tất cả pháp thuật của tôi đều đã vô dụng với hắn.
Tôi từng nghe , nếu thợ bắt ở gần một tinh quá lâu, sẽ dần bị tà khí của nó xâm nhập, khiến thuật bắt không còn tác dụng với tinh đó.
Nhưng từ xưa đến nay, không ai từng sống chung với tinh đủ lâu để kiểm chứng điều này, vì lời đồn này luôn bị coi là vô căn cứ.
Nào ngờ, hôm nay chính tôi đã chứng minh rằng điều đó là sự thật.
Điều này đồng nghĩa rằng, hiện tại tôi chẳng khác gì con thỏ bị mổ bụng, chẳng có chút sức uy hiếp nào với hắn.
Nếu biết trước như hôm nay, tôi đã cẩn thận hơn, thường xuyên kiểm tra phong ấn của hắn hơn.
Dù có phải tiêu hao linh lực, cũng tốt hơn để hắn xâm nhập tôi quá sâu như bây giờ.
Tốt hơn là để cho nhiều năm của tôi… biến thành bong bóng vỡ tan.
Tôi lê dôi chân nặng nề lên từng bậc cầu thang.
Khi đến cửa nhà, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, thì cửa đã mở ra.
Lương Phong Nhiên vẫn mặc tạp dề và cầm muôi, đứng trước cửa nở nụ dịu dàng.
"Mệt rồi à? Vào nghỉ ngơi đi, món cuối sắp xong rồi, gà cung bảo đấy!"
Nói xong hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán tôi.
Tôi chậm rãi bước vào nhà, đặt túi xuống và rửa tay.
Tôi hỏi hắn: "Làm sao biết em đến cửa rồi?"
Hắn mang đĩa thức ăn ra bàn, : "Mỗi lần em đi về mệt, tiếng bước chân trên cầu thang nghe như muốn giẫm nát cầu thang nhà người ta."
Tôi ngồi xuống, ngửi mùi thơm của thức ăn, mà mắt bắt đầu nóng lên.
Hắn tháo tạp dề, ngồi xuống đối diện tôi, cầm đũa lên: "Sao không ăn?"
Tôi ngẩng đầu, thẳng vào đôi mắt đầy ý của hắn, rồi từ từ nở nụ đáp lại.
Sau đó tôi tiếp chủ đề lúc nãy: "Em còn tưởng dùng pháp thuật nên cảm nhận thấy em về cơ."
Đôi đũa của hắn khựng lại ngay trên một hạt tiêu.
Chúng tôi luôn ăn gà cung bảo như .
Vì tôi rất ghét vô gắp trúng hạt tiêu, nên hắn luôn cẩn thận nhặt sạch tiêu trước khi ăn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nụ giả dối trên môi tôi không thể duy trì nữa, nó dần sụp xuống.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị hắn tấn công.
Nhưng hắn chỉ từ từ đặt đũa xuống, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm lấy mặt.
Tôi nhíu mày, chờ đợi phản ứng tiếp theo của hắn.
Một lúc sau, hắn bỏ tay xuống, vẫn cúi đầu:
"Tiểu Đồng... em sẽ gì đây?"
Bạn thấy sao?