Xem ra chuyện bảo mẫu sau sinh là hết hy vọng.
Tôi vẫn :
“Anh yên tâm, tiền tôi nợ , tôi sẽ tìm cách…”
Anh ta giơ tay ngắt lời:
“Cho hai lựa chọn.”
Tôi không hiểu:
“Lựa chọn gì?”
Anh ta khẽ nhấc mí mắt:
“Cô đúng là phiền phức, cũng khá lanh lợi. Nếu muốn, có thể tiếp tục như trước, giúp tôi đối phó với mấy buổi xem mắt do mẹ tôi sắp xếp.”
Tôi nhíu mày.
Anh ta không phải đã có rồi sao? Còn cần tôi giúp cái gì?
Nhỡ ta hiểu lầm thì sao?
Tôi bao nhiêu buổi xem mắt của ta, lần này không giống.
Người ta không chỉ đang hẹn hò nghiêm túc mà còn mang thai con của ta!
Không thể thấy tiền là nhận bừa .
Suy nghĩ một lúc, tôi ngẩng đầu ta.
Ánh mắt kiên định:
“Lựa chọn thứ hai là gì?”
Giọng của Chu Duyên lạnh tanh:
“Bây giờ, nhảy xuống bể bơi, nín thở dưới nước quá ba phút, coi như thỏa thuận giữa chúng ta bị hủy, tiền cũng không cần trả.”
Cơ thể tôi cứng đờ.
Hồi nhỏ tôi từng ngã xuống hố băng, suýt nữa không cứu kịp.
Bảo tôi xuống nước, còn phải nín thở? Chẳng khác nào muốn mạng tôi!
Chu Duyên biết tôi sợ nước.
Rõ ràng là cố chơi tôi!
Tôi siết chặt nắm , cắn răng.
Nhắm mắt :
“Tôi chọn cái đầu tiên!”
Xin lỗi chính thức của Chu Duyên, mạng quan trọng hơn!
Hơn nữa, loại đàn ông như ta, tôi thấy bỏ cha giữ con cũng không phải là ý kiến tệ.
Chu Duyên nghe câu trả lời của tôi, mặt hiện lên vẻ “biết ngay mà”.
Anh ta bước đến, đặt tay lên vai tôi:
“Cuối tuần này có ba buổi xem mắt, trông cậy cả vào đấy, vợ .”
Tôi nổi da gà khắp người, gượng:
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
16
Chiều muộn cuối tuần, tôi và Chu Duyên ngồi đối diện nhau trong quán cà phê.
Dù ta đã vặn âm lượng nhỏ hết mức, giọng chửi mắng từ đầu dây bên kia vẫn vang rõ mồn một.
Anh ta nghe một lúc, rồi đặt điện thoại lên bàn, để mặc mẹ mình mắng cho hả dạ.
Đến khi bà mắng đủ, ta mới cầm điện thoại lên, uể oải đáp vài câu cho có.
Cúp máy, ta thở dài một hơi:
“Phiền chết đi .”
Tôi đảo mắt, đẩy ly cà phê còn nguyên trước mặt ta sang, hỏi:
“Muốn uống không?”
Chu Duyên cau mày:
“Không uống.”
Chờ câu này nãy giờ!
“Thế thì phí quá.”
Tôi cầm ly lên, nhấp một ngụm.
Chậc, cà phê hơn hai nghìn tệ một ly mà còn không ngon bằng gói ba trong một.
Chẳng lẽ lưỡi tôi có vấn đề?
Không chắc lắm, phải thử lại.
Vừa đưa ly lên miệng, Chu Duyên đột nhiên lên tiếng:
“Hay là chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn đi! Đỡ để mẹ tôi cứ liên tục sắp xếp cho tôi mấy buổi xem mắt.”
Tôi sặc luôn một ngụm cà phê, phun thẳng vào mặt ta.
“Hạ Tiểu Tiểu!”
Tôi vội vàng rút khăn giấy, lau giúp ta:
“Xin lỗi xin lỗi, bị sặc thôi mà.”
Anh ta hừ lạnh:
“Sao? Kết hôn với tôi đáng sợ lắm à?”
“Không có! Sao có thể!”
Tôi nịnh nọt:
“Không phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn sao?”
“Bây giờ đột nhiên muốn kết hôn, không à?”
Tôi lập tức bày tỏ lòng trung thành:
“Được! Đương nhiên là !”
“Vậy thì đi đăng ký kết hôn với tôi, mỗi tháng tôi trả năm mươi vạn.”
Mắt tôi trợn tròn ngay lập tức.
Chu Duyên ung dung tôi, thong thả tiếp:
“Thêm một căn biệt thự, tùy chọn trong khu ba vòng. Thế nào?”
Tôi cảm giác máu trong người sôi sùng sục.
Đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời để tôi đổi vận!
Tôi uống cạn ly cà phê còn lại, giọng điệu bình tĩnh đến bất thường:
“Không cần.”
17
Sắc mặt Chu Duyên lập tức lạnh đi:
“Tại sao?”
“Tôi đã rõ với rồi. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có mình , mấy người kia đều là giả.”
Tôi khẽ nhăn mũi, siết chặt tay:
“Không liên quan đến chuyện đó. Tôi chỉ đơn giản là không thích .”
Anh ta trông như thể không tin vào tai mình:
“Không thể nào! Cô gọi tôi là chồng, nũng với tôi, còn khen tôi đẹp trai nhất thế giới!”
Tôi trố mắt.
Tên này… diễn lâu quá nên tin là thật rồi à?!
“Giang Tiểu Noãn, có phải thay lòng rồi không?”
Anh ta bật dậy, nghiến răng:
“Là vì tên Tiêu Dương đó sao?!”
Tôi bật .
Tiêu Dương – một thằng nhóc con, từ bao giờ thành ‘người đàn ông’ rồi?
Khoan đã, có gì đó sai sai.
“Sao biết tên Tiêu Dương?”
Chu Duyên khẩy:
“Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
“Hôm đó, tôi gọi lại sau khi cúp máy. Một gã đàn ông nghe máy, hắn tên Tiêu Dương. Còn dõng dạc tuyên bố rằng hắn mới là người quan trọng nhất của , sớm muộn gì cũng chia tay tôi để đến với hắn.”
Não tôi hoàn toàn sập nguồn.
Tên nhóc hỗn xược này… bảo sao lúc đó thái độ của Chu Duyên lại kỳ lạ đến .
“Giang Tiểu Noãn, thích hắn?”
Tôi hoàn hồn lại, thẳng vào mắt Chu Duyên:
“Tôi không thích hắn.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, có chút run rẩy:
“Cũng không thích .”
“Anh quên rồi sao? Ngay từ đầu, chúng ta chỉ là giả. Anh bỏ tiền, tôi việc, đơn giản thôi.”
“Hơn nữa, chính đã , không thích tôi, …”
Chu Duyên cắt ngang, giọng điệu đột nhiên trở nên kích :
“Ai tôi không thích ?!”
“Tôi chỉ tức giận, nghe không ra à?”
Môi ta giật giật, mà như không:
“Tôi chỉ muốn chọc tức thôi.”
“Cái chuyện tặng quà cho nữ streamer, thay như thay áo… đều là tôi cố tung tin ra ngoài.”
“Vốn dĩ tôi còn mong sẽ đến tìm tôi tính sổ.”
Anh ta cay đắng:
“Ai ngờ lại rộng lượng đến mức không chỉ chấp nhận tôi có con với người khác, mà còn nguyện bảo mẫu.”
“Nghĩ kỹ lại, có lẽ thật sự chẳng để tâm đến tôi chút nào…”
Mắt ta đỏ hoe, buông lỏng tay, giọng điệu lẫn một chút chua xót.
Sau một lúc im lặng, ta chậm rãi :
“Cô đi đi.”
“Coi như số tiền đó là tôi từ thiện, không cần trả lại.”
Tôi mím môi, không gì, đứng dậy rời đi.
18
Sau lần đó, tôi cờ gặp Chu Duyên vài lần trong trường.
Dù ánh mắt chạm nhau, ta cũng vờ như không thấy, cứ thế lướt qua tôi.
Rất kiêu ngạo.
Xem ra, trong mắt ta, tôi đã hoàn toàn là quá khứ.
Tôi mặt dày, ta đã bảo không cần trả tiền, thì tôi cũng thật sự không có ý định trả.
Trại trẻ mồ côi sau khi cải tạo đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi tự tiện điền tên Chu Duyên vào danh sách nhà tài trợ.
Sau khi quay lại công việc gia sư, mỗi lần tan lớp đi ngang qua thùng rác nào đó, tôi đều vô thức nhớ đến lần đầu tiên gặp ta.
Rồi không nhịn bật .
Có vẻ dạo này ta rất bận, tôi gần như chẳng còn gặp ta trong trường nữa.
Thế cũng tốt.
Chúng tôi vốn dĩ không thuộc về cùng một thế giới.
Dù từng có một khoảng thời gian giao nhau, cuối cùng cũng sẽ ngày càng xa cách theo dòng chảy của thời gian.
Thế cũng tốt.
19
Chớp mắt đã vào mùa hè.
Tôi tốt nghiệp.
Tiêu Dương cũng vừa mới kết thúc kỳ thi đại học.
Nghe viện trưởng , cậu ta bài khá ổn.
Tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Tối đó, sau khi tan ca thêm, tôi đi bộ về ký túc xá.
Vừa đến dưới lầu, một giọng quen thuộc gọi tên tôi.
Tôi khựng lại, quay đầu.
Rồi bị ôm chầm lấy.
“Em nhớ chị lắm.”
Tiêu Dương vùi đầu vào vai tôi, giọng khàn khàn:
“Tại sao lại trốn tránh em?”
Tôi cứng đờ, vỗ nhẹ lên lưng cậu ta:
“Buông tay ra trước đã.”
Cậu ta lại ôm chặt hơn:
“Không buông!”
Bạn thấy sao?