11
Còn chuyện gì có thể lớn hơn chuyện bị em trai hôn không?
Nếu không có, tôi muốn đi ngủ trước đã.
Mặt tôi bình thản, vỗ vai cùng phòng, rồi lao thẳng lên giường.
Cô ấy tôi, vẻ mặt như thể đã thấu hết mọi chuyện.
“Tiểu Noãn, bộ dạng này của cậu… chẳng lẽ cậu biết rồi?”
Tôi ngáp một cái:
“Biết gì cơ?”
“Chuyện Chu Duyên cắm sừng cậu chứ còn gì! Bạn trai tớ , chỉ trong một tuần cậu vắng mặt, hắn ta đã thay ba rồi!”
Tôi trở mình:
“Thế thì tốt mà. Càng hẹn hò nhiều, càng dễ tìm người phù hợp với mình hơn.”
Bạn cùng phòng sốt ruột đến mức giậm chân:
“Hắn còn tặng xe thể thao cho nữ streamer, cố tranh top 1 đại gia đấy!”
Tôi kéo chăn lên đắp kín người:
“Thúc đẩy tiêu dùng, không có gì sai.”
“Hắn người ta có thai rồi! Chuyện này mà cậu cũng chịu à?!”
Bạn cùng phòng túm lấy vai tôi, lay mạnh:
“Tiểu Noãn! Chỉ cần cậu lên tiếng, tớ lập tức đi cùng cậu xé xác tên tra nam đó!”
Tôi mở mắt, nắm lấy tay ấy:
“Hắn thực sự khiến người ta mang thai?”
“Cả trường đều đồn ầm lên rồi, tám chín phần là thật! Mẹ nó, hắn đội cho cậu một cái mũ xanh to đùng đấy!”
Tôi trầm ngâm suy nghĩ, bỗng mắt sáng lên:
“Xem ra tớ phải đi thi chứng chỉ bảo mẫu sau sinh thôi.”
Bạn cùng phòng hoàn toàn sững sờ, hoảng hốt đến mức bật giọng Đông Bắc:
“Cậu… cậu định đi chăm sóc tiểu tam sau sinh hả?!”
Tôi nghiêm túc gật đầu:
“Nếu hắn cần thì có thể.”
Sắc mặt ấy trắng rồi xanh, nước mắt dâng tràn:
“Tiểu Noãn… cậu đừng dọa tớ…”
12
Bạn cùng phòng nhất quyết kéo tôi đi kiểm tra tâm lý.
Cầm kết quả trong tay, ấy vỗ vai tôi:
“Xem ra cậu thực sự không có bệnh.”
Tôi gật đầu, chưa kịp mở miệng, ấy đã tiếp:
“Cậu chỉ là một con chó si mà thôi.”
Tôi nghĩ nghĩ, rồi gật đầu xác nhận:
“Cũng có thể .”
Cô ấy tôi với ánh mắt phức tạp:
“Tiểu Noãn, tớ biết không nên can thiệp vào chuyện cảm của cậu, vẫn muốn khuyên cậu suy nghĩ kỹ. Đừng sa vào quá sâu, cuối cùng người chịu tổn thương chỉ có cậu thôi.”
Từ nhỏ đến lớn, ngoài viện trưởng và Tiêu Dương, chưa từng có ai quan tâm tôi như .
Tôi cố kìm nước mắt, mỉm :
“Đừng lo, tớ sẽ không bị tổn thương đâu.”
Nhìn bộ dạng tôi lúc này, hốc mắt ấy đỏ hoe:
“Đồ ngốc, đừng quá nhiều.”
Tôi không biết nên giải thích thế nào về thỏa thuận giữa tôi và Chu Duyên, chỉ có thể ngốc nghếch, ôm ấy một cái thật chặt.
13
Cuối tuần, tôi đến bể bơi tìm Chu Duyên.
Tôi biết mình mặt dày.
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Hai tuần trước, Chu Duyên tôi đã vượt qua thời gian thử việc, chuẩn bị ký hợp đồng chính thức.
Tôi phấn khích quá mức, chuyển hết tháng lương tiếp theo và cả tiền đặt cọc cho viện trưởng, bảo bà thay toàn bộ thiết bị cũ trong trại trẻ mồ côi.
Bây giờ Chu Duyên chỉ mải mê tán , lười để ý đến tôi.
Nhưng nếu một ngày nào đó ta bừng tỉnh, đòi lại tiền, tôi lấy gì trả đây?
Mặt mũi so với tiền, tôi vẫn phân biệt rõ ràng.
Chuyện Chu Duyên thay người như thay áo đã chẳng còn là tin tức mới trong trường.
Sự xuất hiện của tôi, chẳng khác gì một cái dưa chín rơi vào giữa đám đông hóng hớt.
Tiếng bàn tán xôn xao khiến Chu Duyên ý.
Bốn mắt nhau trong thoáng chốc, ta lạnh lùng dời ánh mắt đi.
Khoác vai mới, cử chỉ thân mật, ghé tai thì thầm.
Tôi hít sâu một hơi, giữ ánh mắt bình tĩnh, tiến về phía ta.
“Chu Duyên, có thể chuyện riêng một lát không?”
Anh ta đưa tay vuốt lại tóc mai cho bên cạnh:
“Không thấy tôi đang bận với sao? Không rảnh.”
Tôi cắn chặt môi:
“Chỉ một phút thôi, không mất quá nhiều thời gian của đâu.”
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng, bể bơi yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cuối cùng, Chu Duyên lên tiếng, giọng dịu dàng:
“Bảo bối, nghe lời em.”
Tôi lập tức về phía bên cạnh.
Bạn cùng phòng từng cho tôi xem ảnh, chính là ta—người bị đồn là đã có thai với Chu Duyên.
Cô ta liếc tôi một cái, ánh mắt khinh miệt, rồi nép vào ngực ta, nũng:
“Chỉ một phút thôi đấy, đừng để em phải chờ lâu.”
Tôi vui sướng reo lên:
“Chị xinh đẹp, tâm hồn cũng đẹp, người tốt sẽ gặp điều tốt! Chúc chị và Chu Duyên bên nhau dài lâu, hạnh phúc trăm năm!”
Lời chúc chân thành của tôi vừa dứt, bể bơi lại một lần nữa náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng khuôn mặt của Chu Duyên so với lúc mới thấy tôi còn lạnh hơn.
Anh ta túm lấy cổ áo tôi, gằn giọng:
“Câm miệng và đi theo tôi!”
14
Chu Duyên kéo tôi vào phòng nghỉ.
Đóng sầm cửa, xoay lưng lại với tôi:
“Cô có 30 giây.”
Tôi trợn to mắt.
Đi bộ tới đây cũng tính thời gian à?!
Biết thế tôi chạy cho nhanh.
Bị rối nhịp, tôi đành vào thẳng vấn đề:
“Xin lỗi vì tôi đã thất hẹn. Hôm đó viện trưởng trại trẻ mồ côi bị tai nạn, phải nhập viện cấp cứu. Tôi vội vã chạy về, đúng lúc điện thoại cũng bị vỡ nên không thể báo trước cho .”
“Tôi đến tìm là để xin cho tôi thêm một cơ hội. Tôi sẵn sàng bất cứ điều gì.”
Chu Duyên quay lại, ánh mắt sắc bén:
“Cô thực sự cái gì cũng sẵn sàng?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc:
“Tôi đã đăng ký thi chứng chỉ bảo mẫu sau sinh rồi, còn đang tham gia khóa đào tạo nữa, đảm bảo chăm sóc mẹ bầu cực kỳ chuyên nghiệp!”
Anh ta nhíu mày:
“Chứng chỉ bảo mẫu?”
“Đúng ! Nghe đã có em bé.”
Tôi vỗ ngực tự hào:
“Hồi ở trại trẻ mồ côi, tôi thường giúp viện trưởng chăm trẻ, kinh nghiệm đầy mình!”
“Chỉ là sợ không yên tâm, nên tôi mới quyết định thi chứng chỉ…”
Tôi càng , sắc mặt Chu Duyên càng đen.
“Giang Tiểu Noãn, đúng là… không biết lo nghĩ gì hết!”
Tôi gãi đầu ngại ngùng:
“Anh quá khen, quá khen rồi.”
“Chỉ là, lương của bảo mẫu cũng không cần cao như . Số tiền trước đây đưa tôi, tôi thấy đủ rồi.”
Tôi thăm dò:
“Anh xem… có không?”
Môi Chu Duyên mím chặt thành một đường thẳng, từng bước áp sát.
Tôi theo bản năng lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào tủ đồ phía sau.
“Anh… gì ?”
Anh ta bất ngờ vỗ mạnh lên tủ, người hơi nghiêng về phía trước.
Rồi bất chợt ghé sát lại:
“Hóa ra đến tìm tôi, chỉ vì sợ tôi đòi tiền?”
Trúng tim đen, tôi có chút chột dạ.
Muốn dịch người qua một bên không thành.
Chu Duyên lúc này chỉ mặc độc một chiếc quần bơi.
Tóc ướt sũng, từng giọt nước trượt từ bờ vai, chảy xuống xương quai xanh.
Rồi theo đường nét cơ bụng mà chảy xuống thấp hơn…
Tôi lặng lẽ dời ánh đi chỗ khác.
Không gian trong phòng nghỉ vốn đã chật, cộng thêm áp suất thấp từ người đàn ông trước mặt, khiến tôi có cảm giác khó thở.
Không còn cách nào khác, tôi đưa tay đẩy ta ra:
“Bây giờ tôi thực sự không có nhiều tiền như . Nếu cảm thấy không ổn, tôi có thể viết giấy vay nợ, từ từ trả lại cho .”
Anh ta bỗng chộp lấy tay tôi, giơ lên quá đầu.
Bóp cằm tôi, ép tôi thẳng vào mắt ta:
“Tôi có một cách trả nợ nhanh hơn, muốn thử không?”
15
“Tôi…”
Vừa thốt ra một chữ, khuôn mặt Chu Duyên đã áp sát hơn.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, tôi theo bản năng nghiêng đầu, tránh né.
Chỉ cảm nhận hơi lạnh lướt qua dái tai.
Ngay sau đó, một tràng trầm thấp vang lên bên tai tôi:
“Giang Tiểu Noãn, thực sự nghĩ tôi muốn hôn à?”
Khóe môi ta nhếch lên một độ cong châm chọc:
“Tôi không đến mức hạ thấp tiêu chuẩn như .”
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, nở nụ rạng rỡ:
“Tôi cũng nghĩ thế. Anh không thể nào thích kiểu người như tôi .”
Sắc mặt Chu Duyên trở nên âm trầm.
Anh ta buông tay tôi, lùi lại vài bước.
“Cô đúng, tôi không thể nào thích .”
“Nhìn thấy , tôi chỉ thấy phiền.”
Tôi sững lại một chút.
Xẹp hơi rồi.
Bạn thấy sao?