8
Mẹ vuốt mái tóc lòa xòa trước trán tôi ra sau tai, rồi tiếp tục:
"Bố mẹ vẫn luôn mong con sau này hạnh phúc, tìm người con và người ấy cũng con. Hai người sống bên nhau bình yên, giản dị đến già."
"Đúng , đúng ," bố tôi gật đầu đồng .
"Bố, mẹ..." Tôi lao vào lòng mẹ, òa khóc nức nở.
Cảm của người trưởng thành đến nhanh và qua cũng nhanh. Chỉ khóc một lát, tôi đã cảm thấy hơi xấu hổ vì mình đã lớn thế này rồi mà vẫn khóc trước mặt bố mẹ.
Tôi ngẩng đầu lên một cách chậm chạp, và bắt gặp cảnh bố tôi đang đứng giơ tay lên, mắt chớp chớp như thể chưa kịp phản ứng.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Bố ơi, sao bố giơ tay lên thế?"
Lúc đó bố tôi mới sực tỉnh, ánh mắt lướt nhanh một chút, vừa định gì đó thì đột nhiên kêu lên: "A! Nước! Tiền nước của tôi!"
Nói rồi, ông vội vàng lao vào bếp.
"Ôi trời ơi! Tiền nước của tôi! Tiền bị lãng phí rồi, đáng ra có thể mua cho con một con gà quay cơ mà!"
—---
Sau khi ở nhà ngủ lại một đêm, ăn trưa xong, tôi phải lên đường trở lại nơi việc.
Mẹ nắm tay tôi dặn dò: "Kiều à, con cứ yên tâm việc tốt. Bạn bè, người thân mẹ sẽ thông báo giúp con."
"Nhưng con ở ngoài phải cẩn thận nhé."
"Viên Thiệu, người này bình thường bố mẹ cũng không hiểu rõ lắm. Lại còn lừa con về chuyện nhà cửa, ai mà biết tính cách ta có thật sự tốt đẹp hay không."
"Anh ta biết chỗ ở của con, nên con một mình ngoài đó phải thật cẩn thận đấy!"
Nghe mẹ , tôi thấy bà đúng. Qua những chuyện vừa xảy ra, tôi nhận ra Viên Thiệu không phải là người dịu dàng và lịch sự như tôi vẫn tưởng.
Thêm nữa, ta còn biết mật mã nhà tôi. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi thực sự không có cách nào chống cự.
Vì , tôi lập tức liên hệ với bên môi giới và cầu họ đăng bán căn nhà của tôi.
May mắn là, căn nhà này tôi mua bằng tiền dành dụm sau một lần trúng lớn. Sau mấy năm tích góp thêm, giờ bán căn nhà này đi, tôi có thể mua một căn nhà ở khu tôi thích hơn.
Tôi kéo vali, đến khách sạn để ở tạm.
Ngày hôm sau, Viên Thiệu chặn tôi ở cổng công ty.
"Linh Kiều, tối qua em đi đâu? Anh đợi em ở nhà cả đêm mà em không về."
Giọng ta rất to, những người qua lại như ngửi thấy mùi câu chuyện hấp dẫn, bắt đầu đi chậm lại để nghe ngóng.
Tôi cau mày: "Liên quan gì đến ? Anh lấy quyền gì mà tự tiện vào nhà tôi khi chưa phép?"
"Hừ, liên quan gì đến ? Em xem liên quan gì! Anh là chồng em!"
Tôi giơ tay ngắt lời: "Dừng lại, chúng ta chưa tổ chức đám cưới, cũng chưa đăng ký kết hôn, chẳng là chồng gì cả."
"Hơn nữa, chúng ta đã chia tay rồi. Quan hệ của chúng ta bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là người cũ."
"Chia tay?" Viên Thiệu khinh bỉ: "Anh có đồng ý chưa? Anh chưa đồng ý thì không có chia tay gì cả."
Tôi thẳng vào mắt Viên Thiệu, vào gương mặt trơ trẽn không còn che giấu của ta, và một lần nữa, tôi nhận ra con người này thực sự là ai.
Tôi bình tĩnh : "Chia tay là thông báo, không phải xin phép. Không cần đồng ý, tôi chỉ cần thông báo cho biết, chúng ta đã chia tay."
Có lẽ vì thấy không tôi nổi nóng , ta liền chuyển sang tức giận:
"Vậy là em ham vật chất đến thế à? Anh chỉ đến việc mua nhà, hai ta mỗi người góp một nửa, mà em đã đòi chia tay? Chẳng thèm nghĩ đến việc nửa tháng nữa là đám cưới của chúng ta sao?"
Anh ta thật giỏi năng, ngay cả lúc này cũng không quên lảng tránh sự thật và tự dựng nên hình ảnh tốt đẹp cho bản thân.
Bạn thấy sao?