Bạn Trai Tôi Bán [...] – Chương 4

4

 

Một trẻ khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ ở nhà, đi dép lê, cầm theo túi rác bước ra.

 

Thấy tôi, ấy vui vẻ chào hỏi: "Chào chị, chị là hàng xóm à?"

 

Tôi nghĩ rằng mặt mình chắc không dễ coi lắm, bởi vì bước ra từ nhà Viên Thiệu, tôi không hề quen biết. Ai mà nổi khi phát hiện mình bị cắm sừng cơ chứ?

 

Nhưng tôi vẫn cố gượng , trả lời không đúng trọng tâm: "Hình như trước đây tôi chưa gặp ."

 

dường như không để ý đến sự khó chịu của tôi, vẫn vui vẻ đáp: "Đúng rồi, em mới chuyển đến thôi, sau này mong chị giúp đỡ nhiều nhé."

 

"Vừa mới dọn đến à? Ồ, đúng rồi, trai tôi là nhà ấy đã bán đi, hóa ra giao dịch đã thành công nhanh đến ."

 

Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, trả lời qua loa vài câu rồi nhanh chóng rời khỏi thang máy.

 

Bảng thông báo của khu chung cư dán đầy các tin rao bán nhà. Trước đây, tôi luôn phớt lờ những thông tin không cần thiết như , chẳng bao giờ để ý qua.

 

Nhưng bây giờ, tôi lục lọi trong đống quảng cáo và tìm kiếm một chút gì đó đáng ngờ. Cuối cùng, tôi cũng phát hiện một tin rao bán nhà có hình ảnh chính là căn nhà của trai.

 

Nhưng người liên hệ trong tin rao bán lại là một người tên "Triệu tiên sinh" và số điện thoại không phải của trai tôi.

 

Tôi nắm chặt điện thoại một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi vào số đó.

 

"Alo, xin chào," giọng từ đầu dây bên kia hoàn toàn xa lạ.

 

"Xin chào, Triệu tiên sinh. Tôi thấy có rao bán một căn hộ tại khu Kim Tú. Căn nhà trông rất đẹp, liệu tôi có thể xem trực tiếp không?"

 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia tỏ ra áy náy, "Xin lỗi, căn nhà đã bán cách đây vài ngày. Có lẽ chị thấy tin rao bán trước khi tôi kịp gỡ nó xuống, thật sự xin lỗi."

 

Sau vài câu khách sáo, tôi tiếp tục hỏi, "À đúng rồi, vừa nãy tôi nghe ai đó căn hộ ở tòa nhà số 8, phòng 906 cũng đang bán, tôi không thấy tin rao bán nào. Anh có biết ai là chủ căn hộ đó không?"

 

Người đàn ông lớn, "Đó chính là nhà tôi."

 

"Xin lỗi đã phiền ." Tôi vội vàng cúp máy.

 

Trên đường về nhà, tôi cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.

 

—------------

 

Hai ngày qua, tôi không liên lạc với trai nhiều. Bình thường chúng tôi cũng không chuyện quá thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng nhắn vài câu, hiểu nhau bận rộn nên không có những cảm quá nồng nhiệt. Vậy nên việc tôi giữ khoảng cách cũng không quá đột ngột.

 

Nhưng không ngờ, vừa về đến nhà và ngồi xuống thì trai đã chủ nhắn tin:

 

"Em , sao rồi, xử lý xong chưa?"

 

Nhìn tin nhắn, tôi không khỏi thấy hỗn loạn trong suy nghĩ, tôi tự hỏi: "Khi nào thì ấy quan tâm đến mình đến nhỉ?" Nghĩ kỹ lại, dường như chưa từng có lần nào.

 

Tình cảm của chúng tôi diễn ra êm đềm, thật ra rất nhạt nhẽo. Cả hai đều giữ thái độ ôn hòa, sống chung với nhau khá lịch sự. Mọi quyết định của đối phương, chúng tôi chỉ đôi khi góp ý, chưa bao giờ can thiệp vào.

 

, việc ấy bán nhà mà không báo trước khiến tôi không thoải mái, cũng không có lý do gì để giận dữ. Tuy nhiên, bây giờ ấy đã đi quá giới hạn.

 

Ngay cả việc giúp tôi giữ bình tĩnh cũng không còn nữa, mối quan hệ này thật sự không cần tiếp tục.

 

Tôi thu xếp lại tâm trạng, trả lời:

 

"Không rồi, em vẫn phải bán."

 

"Vì sao?"

 

Tôi chậm rãi mở một chai sữa chua, vừa uống vừa nghĩ cách trả lời.

 

"Vì trước đó đã ký hợp đồng rồi, em không hiểu rõ các điều khoản, mà vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, không đáng."
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...