Bạn Trai Tôi Bán [...] – Chương 10

10

 

Anh ta vội vàng tiến lên một bước: "Em , vấn đề của chúng ta chẳng phải chỉ là một căn nhà thôi sao? Anh sẽ mua một cái khác, chỉ cần chúng ta quên chuyện này đi, không?"

 

Nhìn ta tiến lên, tôi lại lùi thêm một bước, thẳng vào mắt ta: "Viên Thiệu, thông minh như , chẳng phải biết vấn đề nằm ở sự lừa dối chứ không phải là căn nhà sao?"

 

Ánh mắt của Viên Thiệu thoáng lúng túng, rồi ta lại : "Mặc dù trước đây có lỗi, em, nếu không thì đã không cho bản thân trở nên thấp hèn thế này."

 

"Linh Kiều, chúng ta đã ở bên nhau lâu như , bố mẹ cũng rất hài lòng về em."

 

"Hẹn hò với ai chẳng là hẹn hò, kết hôn với ai chẳng là kết hôn, nhà, xe, tiền bạc đều có thể dần dần mà có . Sau này em gặp phải người còn tệ hơn thì sao?"

 

Tôi lắc lắc điện thoại, lùi thêm một bước, giữ khoảng cách an toàn:

 

"Anh mà còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Rốt cuộc, nếu kết hôn với một người có tiền án thì sẽ thế nào nhỉ?"

 

"Em!" Viên Thiệu thấy tôi không chịu khuất phục, liền bỏ đi lần nữa.

 

—-------

 

Lần tiếp theo tôi gặp Viên Thiệu là trong một bữa ăn mà người chung của chúng tôi mời.

 

Vừa bước vào phòng, tôi thấy họ đang ngồi trò chuyện với nhau. Thấy tôi, hai người họ liền tự nhiên chào hỏi: "Đến rồi à, ngồi xuống đi."

 

Tôi lập tức quay đầu bước ra, định sau đó sẽ gọi điện giải thích với . Nhưng họ đã đuổi theo.

 

Người chung chặn tôi lại: "Linh Kiều, sao cậu thế này? Tôi đã nghe Viên Thiệu kể rồi, chỉ là vài vấn đề nhỏ thôi mà, ngồi xuống chuyện với nhau là xong mà."

 

Tôi ngạc nhiên , không thể tin nổi những lời này lại xuất phát từ một người biết rõ sự như cậu ấy.

 

"Vấn đề nhỏ?" Tôi khẩy, "Từ đầu đến cuối đều là lừa dối, mà cậu đó là vấn đề nhỏ?"

 

Người liếc Viên Thiệu, rồi thở dài:

"Tôi đã mắng ta rồi, bây giờ ta cũng đã mua nhà, coi như đã sửa chữa lỗi lầm. Thấy ta không thể buông bỏ cậu, cậu suy nghĩ lại một chút đi."

 

Tôi , rồi Viên Thiệu, ngay trước mặt những thực khách và nhân viên nhà hàng, tôi lên tiếng:

 

"Cậu biết là tôi trước đây cũng có nhà riêng, cậu nghĩ tôi quan tâm đến việc có nhà hay không sao?"

 

Người định mở miệng , tôi lại tiếp tục:

 

"Hơn nữa, ban đầu Viên Thiệu sao biết đến tôi, sao thấy trang cá nhân của tôi?"

 

"Chính cậu đã khoe khoang về chúng tôi với ta đúng không?"

 

Thấy ánh mắt của thoáng lúng túng, lòng tôi chùng xuống.

 

"Cậu đã để tôi rơi vào tầm ngắm của những kẻ có toan tính, tôi vốn dĩ chẳng muốn trách cứ cậu."

 

"Nhưng những gì cậu đang bây giờ khiến tôi nhận ra rằng cậu không chỉ là của Viên Thiệu, mà còn là của tôi, Linh Kiều."

 

"Tôi không đòi hỏi cậu phải đồng cảm với tôi, chỉ mong cậu đừng can thiệp, đừng giúp ta chống lại tôi. Một cầu nhỏ như cũng khó sao?"

 

"Mình đã mắng ta rồi, bây giờ ta cũng đã mua nhà, coi như đã sửa chữa lỗi lầm. Thấy ta không thể buông bỏ cậu, cậu suy nghĩ lại một chút đi."

 

Tôi , rồi Viên Thiệu, ngay trước mặt những thực khách và nhân viên nhà hàng, tôi lên tiếng:

 

"Cậu nghĩ mình quan tâm đến việc có nhà hay không à?"

 

Người định mở miệng , tôi ngắt lời:

 

"Hơn nữa, ban đầu Viên Thiệu sao biết đến mình, sao có thể xem trang cá nhân của mình?"

 

"Chẳng phải chính cậu đã kể với ta về mình sao?"

 

Thấy ánh mắt thoáng lúng túng, lòng tôi chùng xuống.

 

"Cậu đã để mình rơi vào tầm ngắm của những kẻ có toan tính. Mình vốn không định trách cậu."

 

"Nhưng bây giờ, cậu đang đứng về phía Viên Thiệu thay vì là của mình, Linh Kiều."

 

"Mình không cầu cậu phải đồng cảm, chỉ mong cậu đừng can thiệp, đừng giúp ta chống lại mình. Một cầu nhỏ như cũng khó sao?"

 

"Và còn nữa." Tôi quay đầu Viên Thiệu, "Anh thực sự muốn vào đồn cảnh sát sao?"

 

Nói xong, tôi thu lại biểu cảm, quay người bước đi.

 

Phía sau vang lên tiếng kéo lê nhỏ nhẹ, rồi giọng người thấp giọng khuyên nhủ:

 

"Thôi rồi, còn nhiều mà, giới thiệu người khác là xong. Giờ cậu cũng đã mua nhà, chẳng lo gì không tìm ai, bỏ qua này đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...