11
Tôi còn chưa dứt câu thì mặt Lục Thành đã trắng bệch.
Chưa kịp mở lời, cảnh sát đã bắt đầu trích dẫn luật:
“Tội cố ý hủy hoại tài sản công hoặc tư, nếu giá trị lớn hoặc có tiết nghiêm trọng, có thể bị tù đến ba năm, hoặc tiền, hoặc tạm giam.”
Nói xong, ấy còn tốt bụng khuyên nhủ:
“Cậu này, chuyện này rõ là do ba cậu sai.
Không thể vì chia tay mà thù hằn đến mức xe người ta như thế .
Mau mau hòa giải, bồi thường cho người ta, chứ ba cậu già rồi, mà phải vào tù thì…”
“Với cả cậu còn đang nợ người ta tiền đấy.
Nếu ấy kiện, cũng phiền to đấy – lo mà trả đi.”
Lục Thành mặt mày xám xịt, trợn mắt tôi:
“Cô cũng biết là giờ tôi không có tiền mà.”
Câu này, tôi tin.
Nhưng liên quan gì tới tôi?
Tôi đứng dậy, khẽ gật đầu với cảnh sát:
“Chắc phải phiền các thêm rồi.”
Ba Lục thấy thì lập tức không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, lên rồi nhào vào ôm lấy con trai:
“Con ơi… cứu ba với… ba không muốn đi tù… tất cả là vì nghe lời con—”
“Bố!!” – Lục Thành hốt hoảng bịt miệng ông ta lại.
Rồi quay sang tôi, hạ giọng gắt:
“Khoan đã!”
“Tiền nợ và tiền bồi thường tôi trả hết, rút đơn hòa giải đi, đừng dọa bố tôi nữa!”
Tôi không dừng bước.
Buồn thật, tôi mắc gì phải thương cho bố ?
“Được rồi! Tôi trả! Ngay bây giờ!”
Lục Thành trừng mắt đỏ hoe như muốn nuốt chửng tôi, tôi nửa phút rồi mới chạy ra ngoài gọi điện.
Nửa tiếng sau, 70 triệu chuyển vào tài khoản.
Tiền sơn sửa xe cũng chuyển cùng luôn.
Tôi lập tức ký đơn hòa giải.
Tiện thể, cảnh sát cũng lập hồ sơ lưu trữ về vụ việc của Lục Thành.
Vì giờ đã có giấy tờ, sau này nếu tôi hay xe tôi gặp chuyện gì, người đầu tiên bị lôi ra điều tra chắc chắn là Lục Thành.
Nghe , vừa ra khỏi đồn công an, ba ta đã bị Lục Thành đưa về quê.
12
Từ sau đó, Lục Thành hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Đến cả Vương, khi trò chuyện với ba tôi, cũng hiếm khi nhắc đến cái tên Lục Thành nữa.
Vì — ta đã bị đuổi việc.
Lý do: quãng đường đi quá xa, chỉ trong một tháng đã đi trễ về sớm hơn mười lần.
Công việc mới này, từ lúc vào đến lúc bị đuổi, vừa tròn… một tháng.
Khi tôi tưởng rằng Lục Thành đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống mình, tôi vui vẻ hướng đến tương lai mới, thì…
Lục Thành lại xuất hiện.
Chỉ là — lần này trông ta thật sự khác xưa rất nhiều.
Lúc tôi vô lướt thấy tài khoản phụ của ta trên Douyin (TikTok Trung), tôi còn tưởng mình hoa mắt.
Vì nội dung ta đăng – từ hình ảnh đến caption – đều quá “sống ảo”, quá chỉn chu.
Chỉnh chu đến mức tôi không thể tin nổi, người đang khoác khăn tắm, đeo kính râm nằm phơi nắng bên hồ bơi riêng lại là Lục Thành – người từng không xoay nổi 70 triệu.
Bức hình mới nhất là ảnh ta tham dự buổi họp lớp.
Trong ảnh, ta mặc vest hàng hiệu, trông như một “tinh giới thượng lưu”.
Tôi chỉ nhạt, lẳng lặng bấm nút chặn.
Dù gì thì cũng đã là quá khứ.
Nhưng khi tôi đang toàn tâm toàn ý tập trung cho công việc,
Lục Thành lại mò đến công ty tôi.
Lần này, ta xách theo cả một túi tiền mặt.
Đi cùng là một “ trung niên có phần mập mạp” lại ăn mặc như hotgirl.
Vì khoản tiền gửi quá lớn, họ xếp vào phòng khách VIP riêng.
Là khách hàng lớn, đương nhiên họ có đặc quyền 1:1.
Và không nằm ngoài dự đoán — tôi chính là nhân viên phục vụ nước cho họ.
Lục Thành ngồi rung đùi tự mãn, nhếch mép tôi:
“Lúc trước chê tôi nghèo, giờ tôi tiện tay xách túi tiền mặt đến đây, có từng nghĩ tôi sẽ có ngày hôm nay không?”
Cô “ trung niên” đó cũng liếc tôi, nhếch mép đầy cay nghiệt:
“Cô em à, còn trẻ mà không biết chọn việc, lại đi phục vụ
Nhìn cái dáng vẻ nghèo nàn của em đi, hồi đó Lục Thành trúng em đúng là mắt mù.
Nếu là chị, chị xấu hổ đến mức phải trốn đi luôn ấy!”
Lục Thành gật gù phụ họa:
“Chị đúng.
Cô ta à, cả đời cũng chỉ thế thôi.
Năm xưa là do tôi mắt mù mới dây dưa với ta.”
Tôi hai người diễn kịch song ca, chỉ khẽ nhếch môi.
Họ không biết, từ nhỏ tôi đã có một năng lực đặc biệt —
Khả năng ghi nhớ cực tốt giọng và khuôn mặt của người khác.
Dù “ trung niên” kia đã tăng cân, sửa mặt, thay đổi gần hết ngoại hình…
Tôi vẫn nhận ra ngay — ta chính là tội phạm lừa đảo bị truy nã mà tôi từng thấy trên thông báo cảnh sát.
Lục Thành lần này… tự chôn sống chính mình.
Nhưng cũng nhờ , tôi mới nhận khoản tiền thưởng 200 triệu đồng.
Khi bị bắt, cả hai đều sốc đến ngơ ngác.
Khi bị cảnh sát hỏi về hành vi lừa đảo qua điện thoại, Lục Thành và “chị đại” đều cố ra vẻ vô tội.
Nhưng bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi.
Không lâu sau, cảnh sát công bố thành công một đường dây lừa đảo quy mô lớn.
Lục Thành tuy chỉ tham gia trong thời gian ngắn, số tiền lừa đảo không hề nhỏ — bị kết án 5 năm tù.
Tôi nhận tin đó đúng vào ngày lĩnh tháng lương đầu tiên.
Nhìn số tiền còn ít ỏi trong tài khoản, tôi lại thấy trong lòng bình yên lạ thường.
Sự dây dưa của Lục Thành.
Lời dạy dỗ của bố mẹ.
Tất cả khiến tôi nhận ra một điều sâu sắc:
Dựa dẫm vào người khác hay chọn con đường tắt, cuối cùng cũng chỉ là ảo mộng.
Chỉ có cuộc sống tạo ra bằng chính hai tay mình — dù vất vả, vững vàng và rực rỡ — mới là con đường đúng nghĩa của đời người.
Hết.
Bạn thấy sao?