Anh ta hít sâu một hơi, mắt đỏ lên trong chớp mắt:
“Bé , … không muốn chia tay. Để sớm mua nhà cho em, sẵn sàng đi mỗi ngày mất bốn tiếng cũng , miễn là em đừng bỏ , không?”
“Sau này chúng ta là một gia đình, thật lòng em mà.”
Nhà hàng vốn đã yên tĩnh.
Lời “thấp hèn” của Lục Thành vang lên như một quả ngư lôi nổ giữa mặt nước, lập tức đẩy tôi lên “giàn nướng dư luận”.
“Con bé kia cũng đâu đến nỗi, sao lại không biết điều như , người ta vì nó mà chịu khổ còn bày đặt mặt nặng mày nhẹ, con thời nay thật là…”
Ở bàn chéo đối diện, một trẻ đụng vai trai, bĩu môi:
“Nếu là em là con trai, em bỏ từ lâu rồi. Người ta vì ta mà chịu khổ đi xa bốn tiếng, còn ta vừa đỗ việc là đòi chia tay, ghê thật.”
Anh trai cũng gật đầu đồng , ánh mắt khinh bỉ về phía tôi.
Thậm chí còn có người lén giơ điện thoại lên quay, vừa quay vừa lầm bầm gì đó.
Giữa những lời bàn tán, Lục Thành lại chìa tay ra trước mặt tôi lần nữa:
“Bé , đừng nghe người khác gì. Chỉ có là thật lòng em. Mình đừng chia tay, không?”
4
Những lời của Lục Thành như một tiếng sét đánh âm ỉ trong đầu tôi.
Không đến mức dữ dội.
Nhưng lại khiến tôi choáng váng như não bị tách đôi.
Cùng với khoảnh khắc đầu óc sáng tỏ,
nhiều chuyện nhỏ nhặt mà trước đây tôi không để ý bỗng chốc hiện lên.
Lúc mới nhau, Lục Thành từng vô hay cố ý kể về hoàn cảnh gia đình, còn bảo tôi không chê nghèo, là tốt nhất từng gặp.
Vậy nên, khi thấy ấy đến một đôi giày tử tế cũng không có, tôi chẳng ngần ngại dùng nửa tháng sinh hoạt phí để mua cho một đôi.
Nhưng khi tôi hí hửng mang tặng, lại chau mày:
“Bé , em mua cái này gì? Anh sao dám để em tốn nhiều tiền thế này, quen khổ rồi, sao xứng với giày đẹp thế…”
Lúc đó tôi chỉ mải xót , hoàn toàn không nhận ra ánh mắt dán chặt vào đôi giày, không rời nổi.
Thấy không chịu nhận, tôi sốt ruột kéo tay lắc lắc:
“Anh chẳng có nổi đôi giày tử tế, em thương . Anh nhận đi, không thì em buồn đó.”
Anh lại “giằng co” một lúc, cuối cùng cũng chịu nhận, còn dặn lần sau đừng mua đồ đắt thế nữa.
Nhưng thực tế là: tôi càng mua, càng nhận không chút ngại ngần.
Lục Thành dùng lời từ chối giả tạo để đổi lấy sự xót thương và hy sinh từ tôi.
Giống hệt như bây giờ – biến việc tôi “lên bờ” thành nguyên liệu cho màn diễn lố bịch của .
Chỉ khác là, trước kia muốn lấy lòng thương và quà tặng.
Còn bây giờ, là muốn dùng dư luận áp lực, để tiếp tục PUA tôi, thậm chí lừa gạt tôi.
Hiểu ra điều đó, tôi không còn quan tâm ánh xung quanh nữa, bật lạnh:
“Xin lỗi, em không bảo mẫu kiêm tài xế miễn phí.”
“Rời khỏi căn hộ 80 mét vuông của mình để chuyển đến căn trọ 30 mét vuông với , còn phải nấu cơm, giặt đồ, đưa đi – em điên mới đồng ý.”
“Huống hồ, lúc đó đã rõ, nhà mua dù là trả góp hay tiền mặt, đều sẽ đứng tên . Vậy mà còn dám là mua cho em? Hay là muốn mua xong lại ghi tên em, không để tên ?”
Câu đánh trúng điểm yếu.
Lục Thành cứng họng, không đáp lại .
Một lúc sau, mới lắp bắp:
“Anh thật lòng mà, sao em tính toán chi li ?”
Tôi tính toán?
Tôi lạnh, không buồn thêm, quay người bỏ đi.
Về đến nhà, tôi kể lại mọi chuyện với bố mẹ.
Bố tôi tức giận đập bàn cái “rầm”:
“Đã bảo rồi, thằng đó không phải người tốt, trong xương trong máu toàn là tính toán!”
Mẹ tôi thì ôm tôi, miệng không ngừng may là mua cái xe.
Ít nhất… cũng giúp tôi rõ con người thật của Lục Thành.
Kịp thời dừng lại – còn quý hơn bất cứ thứ gì.
Bố tôi thở dài, mẹ tôi, ánh mắt nghiêm trọng:
“Anh sợ không đơn giản thế đâu. Thằng đó dám giữa ban ngày đến dây dưa với con bé, chắc gì đã chịu dừng lại.”
Mẹ tôi nhướn mày:
“Sợ gì? Nó mà dám tới tận nhà, em gọi cả hội chị em đến chửi cho sấp mặt.”
Nhưng mẹ tôi đã đoán sai rồi.
Lục Thành không đến nhà.
Ngược lại, đúng ngày tôi đi chính thức, ta lại tìm đến tận đơn vị của tôi.
5
Lúc đó, quản lý đang dẫn tôi đi quen các máy móc trong sảnh ngân hàng.
Khi tôi cùng hai đồng nghiệp mới đang chăm ghi chép thì Lục Thành ôm bó hoa to tướng bước vào.
Vừa thấy tôi, ta liền dúi bó hoa vào tay tôi:
“Bé , mấy ngày qua đã nghĩ kỹ rồi, là lỗi của .”
“Em cưng chiều từ nhỏ, không nên bắt em giặt đồ nấu cơm gì hết. Từ nay mấy việc đó để lo, tụi mình đừng chia tay nữa, không?”
Nhìn Lục Thành ầm ngay giữa sảnh việc, đầu tôi trống rỗng hoàn toàn.
Bạn thấy sao?