17
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Là bố mẹ tôi gọi từ nước ngoài, họ đã sống ở đó hơn một năm nay.
Nói rằng mấy ngày nữa sẽ về thăm tôi.
Ngay sau đó, mẹ tôi hào hứng hỏi:
【Nghe con đang hẹn hò với ai đó? Thật không? Chuyện lớn thế này sao không với bố mẹ chứ, là con nhà ai , quen nhau thế nào…】
Chưa kịp hỏi hết, giọng mẹ đã bị một âm thanh khác lấn át.
【Hỏi nhiều gì, con mình sẽ bị áp lực đấy! Yêu ai là quyền của con, muốn thì , không muốn thì thôi!】
Nghe , tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bố đúng quá đi!
Vừa định lên tiếng đáp lại, thì ngay lập tức lại nghe ông ấy tiếp:
【Dù sao thì, chỉ cần không phải cái thằng nhãi nhà họ Lục là , hừ hừ!】
Tôi: “…”
18
Chuyện giữa tôi và Lục Trạch, thực ra bắt nguồn từ mối quan hệ giữa hai gia đình.
Nhà tôi và nhà họ Lục đúng là thế giao, từ thế hệ của bố tôi và Lục, mọi chuyện đã khác đi.
Cả hai đều là kiểu người hiếu thắng, chẳng ai chịu thua ai, cũng chẳng ai cam lòng đứng sau người còn lại.
Chuyện gì cũng phải tranh một phen mới chịu.
Suốt bao năm qua, bất phân thắng bại.
Duy chỉ có một chuyện, nhà họ Lục thua thảm —
Chính là chuyện của tôi và Lục Trạch.
Cả hai ông bố đều là bố ruột con .
Tôi sinh sau Lục Trạch mấy tháng.
Ngày tôi ra đời, bố tôi vui đến phát điên, còn Lục thì ghen tị đến xanh mặt.
Để thấy tôi nhiều hơn, ấy thậm chí còn đồng ý nhường một khu đất vàng đang tranh chấp lúc bấy giờ.
Dĩ nhiên, bố tôi không chịu nhận.
Chú Lục cuống quá, chạy quanh nhà như kiến bò chảo lửa, cuối cùng đưa ra đề nghị kết thân, thậm chí còn đồng ý nhượng lại hơn nửa số cổ phần của nhà họ Lục, sau này tất cả sẽ đứng tên tôi.
Bố tôi càng không chịu.
Ông cầm ngay cây chổi, quét thẳng ấy ra khỏi cửa.
Vậy nên từ khi tôi còn nhỏ, tôi đã dạy rằng—
Nhà tôi và nhà họ Lục là kẻ thù truyền kiếp.
Mà con trai nhà họ Lục, đương nhiên cũng chính là kẻ thù không đội trời chung của tôi.
Bố tôi dặn dò kỹ lưỡng: Nhất định, nhất định phải tránh xa Lục Trạch!
Đừng có mà bị nó lừa đi mất!
Tôi ghi nhớ.
Vậy nên sau này, tôi và Lục Trạch thực sự trở thành đối thủ.
Chỉ cần thấy nhau là thấy chướng mắt.
Không cãi nhau trong ba câu, thì năm câu sau chắc chắn đánh nhau.
19
Bố mẹ tôi lại hỏi thêm nhiều chuyện, tôi đều khéo léo lảng tránh.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống.
Lục Trạch trở về từ công ty, theo thường lệ mang theo một bó hoa.
Anh cắm hoa vào lọ giúp tôi.
Thấy tôi ngồi trên sofa, vẻ mặt đầy tâm sự, không nhịn mà bật :
“Sao thế, bảo bối? Cảm giác như tối nay cậu có chuyện nặng lòng lắm à?”
Tôi chống cằm, nghiêng đầu .
Nhớ lại lúc mới dọn vào đây, tôi đã phàn nàn không ít—
Nhà của Lục Trạch đơn điệu quá.
Chỉ có hai màu đen trắng, trông thật lạnh lẽo và áp lực.
Vậy nên chúng tôi cùng nhau sơn lại tường bằng những màu sắc đa dạng.
Mỗi lần về nhà, Lục Trạch đều sẽ mang theo quà cho tôi.
Có khi là trang sức, có khi là một cái cốc, có khi lại là một bó hoa.
Có thứ đắt, có thứ rẻ.
Có thứ tinh xảo, có thứ thú vị.
Không phải vì cố ý, mà chỉ là khi vô thấy, sẽ muốn mang về để chia sẻ với tôi.
Tôi thì sắp xếp những món quà đó ở những vị trí khác nhau trong nhà.
Lâu dần, những gam màu đơn điệu biến thành một bức tranh đa sắc.
Và nơi này, cũng dần dần có một thứ cảm giác mang tên nhà.
Bây giờ, đâu đâu cũng in dấu cuộc sống của tôi và .
“Có chuyện gì sao?”
Lục Trạch đến bên cạnh, đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi ném cuốn sổ ghi nợ xuống trước mặt , giọng nhẹ như không, lại như một tảng đá nện xuống mặt đất.
Khi Lục Trạch thấy những dòng chữ trên đó, đồng tử chợt co rút.
“Tôi muốn nghe lời giải thích từ .
Người thù truyền kiếp dấu của tôi?”
20
Anh sững sờ tại chỗ rất lâu, cuối cùng mới tiêu hóa sự thật rằng tôi đã nhớ lại mọi chuyện.
Cả người tràn ngập sự lo lắng và bất an, như thể sợ mất đi thứ gì đó quan trọng.
“Quả nhiên… sau khi khôi phục trí nhớ, cậu liền không thích tôi nữa.”
Dưới ống tay áo, đôi bàn tay dần siết chặt thành nắm .
“Đúng, tôi đã giấu cậu chuyện chúng ta là kẻ thù không đội trời chung.
“Nhưng rõ ràng là cậu chủ hôn tôi trước!
“Đó là nụ hôn đầu của tôi, cậu cũng nên chịu trách nhiệm một chút chứ?
“Thôi quên đi, không muốn chịu trách nhiệm cũng …”
Giọng càng càng nhỏ, đôi mắt đỏ hoe, lại vội vã cúi đầu xuống, không muốn để tôi thấy.
Dáng vẻ này, trông chẳng khác nào một chó lớn sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
“Nhưng tôi thích cậu, đây là sự thật.
“Trước đây tôi không dám , là vì sợ cậu biết rồi, ngay cả gặp cũng không muốn gặp tôi nữa.
“Ngày cậu gặp tai nạn, tôi đã dằn vặt mấy đêm liền, cuối cùng mới lấy hết dũng khí để thú nhận với cậu.
“Kết quả…”
Kết quả là tôi lại mất trí nhớ.
Còn nhiệt hôn không ngừng.
Mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, không khỏi thấy xấu hổ.
“Nhưng cậu yên tâm, nếu cậu không thích tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc.
“Chúng ta có thể coi như sáu tháng qua chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Bộ dạng của lúc này, như sắp tan nát đến nơi.
Tôi nhướng mày: “Thật hay giả ? OVO”
“Giả! Đương nhiên là giả!”
Mắt Lục Trạch đỏ hơn, chỉ vào tôi mà tuôn một tràng trách móc!
“Cậu lạnh lùng! Cậu vô !
“Người phụ nữ này, cậu thật nhẫn tâm, hu hu hu!
“Sáu tháng qua, tôi chăm chỉ tập luyện, rèn cơ bụng, dưỡng da, nghĩ mọi cách, dốc hết tâm sức để quyến…
“À không, là thu hút cậu!
“Hơn nữa dù không có công, cũng có khổ lao chứ!
“Sao cậu lại có thể không thích tôi dù chỉ một chút?!”
Lục Trạch òa khóc.
Ai không biết còn tưởng có cái ấm nước vừa thành tinh trong nhà.
Tôi gọi “dừng” mấy lần, tiếng gào khóc đã át hết tất cả.
Không còn cách nào, tôi đứng dậy, đưa tay bịt chặt miệng .
Thế giới lập tức yên tĩnh.
Tôi và Lục Trạch trừng mắt nhau, im lặng đối diện.
Thấy bọng mắt có hơi sưng, tôi không nhịn bật :
“Oi, ai tôi không thích chứ?”
Lục Trạch: “?!?”
21
Dù có mất trí nhớ.
Nhưng cảm , dù thế nào cũng không thể lừa dối bản thân.
Dù không còn nhớ gì về Lục Trạch, tôi vẫn vô thức muốn đến gần .
Và lần đầu tiên tôi nhận ra điều này, thực ra đã là chuyện của hai năm trước.
Hôm đó, tôi bị sóng lớn cuốn ra biển.
Là Lục Trạch lao xuống cứu tôi đầu tiên, còn suýt nữa thì chết đuối.
Tôi đội mưa, leo lên những bậc đá dài ngoằn ngoèo, chỉ để cầu cho một lá bùa bình an.
Và những vị thần vẫn còn tại thế, thực sự đã cứu quay trở lại.
Hai mươi mấy năm qua, tôi và Lục Trạch cứ thế ở bên nhau, ầm ĩ cãi cọ, lúc đánh lúc hòa, từng bước từng bước cùng nhau đi qua chặng đường tuổi trẻ.
Tôi đã quen với sự hiện diện của .
Nhưng phải đến ngày hôm đó, tôi mới thực sự nhận ra—
Lục Trạch đối với tôi, từ lâu đã không còn giống như những người khác.
Mặc dù chúng tôi vốn dĩ là kiểu không ưa nhau.
Ba câu không hợp là cãi nhau.
Năm câu không hợp là đánh nhau.
Nhưng miệng chỉ độc một chút, chưa từng lời nào thực sự tôi tổn thương.
Lúc đánh nhau, cũng luôn nhường tôi, thậm chí còn lấy thích thú, chê tôi yếu ớt.
Tôi tức đến cạn lời, chửi bị bệnh thích bị đánh hay gì.
Anh chỉ chống nạnh, cao ngạo ba chữ:
“Thì sao nào!”
Lật giở cuốn sổ ghi nợ dày cộp, mặt trước là những dòng chữ như thế này:
【Trên đường đi học bị Lục Trạch đâm sầm vào, đổ hết sữa trong tay, đồ đáng ghét!】
【Không biết ai nhét con rắn đồ chơi vào hộc bàn của tôi, may mà tôi không sợ, chứ không là bị hù chết rồi!】
【Tôi chuẩn bị thức ăn cho mèo hoang, kết quả bị Lục Trạch vứt nhầm vào thùng rác… tức chết tôi rồi a a a!】
Nhưng khi lật sang mặt sau:
【Lục Trạch đổ một chai sữa của tôi, liền bồi thường cho tôi nguyên một thùng, còn đồng ý lần sau chơi trò hóa trang búp bê với tôi, hừ! Thôi rồi, dù sao cũng không phải cố ý, miễn cưỡng tha thứ cho ta !】
【Nghe Lục Trạch đánh cho Tiểu Hổ lớp bên một trận… thì ra con rắn đồ chơi đó là do Tiểu Hổ nhét vào, quá đáng thật! Nhưng mà? Lục Trạch lại ra mặt giúp tôi à, chậc, con người này cũng không tệ lắm nhỉ (chỉ có hôm nay thôi đấy)!】
【Hiểu lầm Lục Trạch rồi, hóa ra số thức ăn cho mèo đó đã hết hạn… hu hu hu tôi đúng là đáng chết, lấy ra mà quên kiểm tra hạn sử dụng! Ấy? Lục Trạch lại mang cho tôi một đống đồ ăn cho mèo mới, bảo là bồi thường cho tôi, còn cùng tôi đi cho mèo ăn nữa! Nhưng mà, nhà ta đâu có nuôi mèo, sao lại có sẵn nhiều đồ ăn mèo thế nhỉ?】
【…】
Bạn thấy sao?