Tôi đã chặn Hà Chiêu, xóa tất cả những phương thức liên lạc có thể xóa .
Sau khi tỉnh lại, tôi cũng từ chối gặp ấy.
“Nếu đến để truyền lời của Hà Chiêu, thì tôi không muốn nghe.”
Tôi quay mặt đi, bó hoa trên bàn cắm trong bình đã bắt đầu héo úa mấy ngày nay.
Anh bật , hỏi tôi:
“Em chia tay với ta rồi à?”
“…”
Chia tay rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ là người lời chia tay trước. Tôi từng nghĩ, chỉ cần không rời bỏ tôi, tôi có thể ở bên cả đời.
Nhưng… tôi chợt nhận ra, tôi không còn đủ dũng khí để đứng trước mặt , nũng như trước nữa.
Sau khi chặn số của Hà Chiêu, dùng điện thoại của người khác nhắn tin cho tôi.
Tôi cũng chặn luôn.
Tin nhắn cuối cùng gửi đến là:
“Đừng xóa số của tôi nữa, đây là điện thoại của bà nội tôi, tôi thật sự hết số để dùng rồi.”
…
Sau đó, lại nhắn thêm:
“Chúc ngủ ngon.”
Tôi bất giác nhớ lại, biết bao đêm tôi đã gửi lời chúc ngủ ngon đến .
Biết bao lần tôi gửi những tin nhắn dài dằng dặc, chỉ mong nhận lại vài chữ của .
Anh luôn rất ít khi trả lời tôi.
“Tôi không đến để truyền lời của ta, tôi chỉ quen biết ông chủ của họ thôi.”
Giọng trầm ấm của người đàn ông kéo tôi về thực tại.
“Tôi muốn xin lỗi em.”
“Xin lỗi?”
Tôi có chút ngạc nhiên.
“Vì căn phòng mật thất đó do tôi thiết kế. Tôi không nghĩ đến vấn đề an toàn ở hướng mà em chạy tới.”
“Tôi luôn muốn bồi thường cho em, không tìm cơ hội.”
“May là lần này, tôi đã kịp cứu em.”
Ánh mắt đột nhiên dừng lại ở túi đựng đồ treo bên cạnh giường tôi.
“Em là sinh viên của S Đại à?”
Có lẽ ý đến chiếc huy hiệu gắn trên túi của tôi, tôi gật đầu.
Anh , nụ mang chút gì đó khó hiểu.
“Vậy tôi nghĩ, tôi có cơ hội để bù đắp cho em rồi.”
…
Sau đó, thường xuyên ghé thăm tôi mỗi khi rảnh.
Sau này, tôi mới biết cách chuyện của rất giống một phương pháp điều trị tâm lý hiện đại.
Vậy nên, những ngày đến thăm, tâm trạng u ám của tôi dần dần mở ra.
Bác sĩ tôi hồi phục rất tốt, vài ngày nữa có thể xuất viện.
Nhưng, quay lại trường học vẫn là một thử thách lớn đối với tôi.
Những tôi bị thương trên mặt hôm đó đã bị đưa vào đồn cảnh sát, vì tội cố ý thương tích, họ sẽ phải ngồi tù.
Nhưng trước khi tìm đến tôi, họ đã công khai thông tin cá nhân của tôi lên mạng.
Cả mạng xã hội đều biết… tôi là của Hà Chiêu.
Là người vừa bị lộ danh tính đã chia tay ngay sau đó.
15
Dư luận xung quanh Hà Chiêu vốn đã rất ồn ào, liệu có ảnh hưởng đến sự nghiệp của ấy hay không thì chưa biết.
Còn tôi, nếu quay lại trường, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích.
Thật ra, hộp tin nhắn của tôi đã từng bị dội bom.
Những người và đồng nghiệp cũ, tất cả đều hỏi tôi tại sao lại giấu chuyện hẹn hò với Hà Chiêu.
Ngay cả khi tôi quay về ký túc xá, cùng phòng cũng lao ra đầu tiên hỏi tôi:
“Trời ơi, cậu giấu chúng tớ hẹn hò với người nổi tiếng như sao?”
“Cậu còn dám hẹn hò với… một nhân vật lớn như !”
Đi trên những con đường nhỏ trong trường, tôi cũng nghe thấy mọi người bàn tán.
“Cô ấy chính là của Hà Chiêu đúng không?”
“Đúng rồi, ấy học trường mình mà.”
“Nghe bị fan cuồng của Hà Chiêu c,ào r,ách mặt, giờ phải băng lại rồi… Tội nghiệp thật.”
Thậm chí còn có người… đến lớp tôi chỉ để tôi.
Trong chốc lát, tôi trở thành cái tên nóng nhất trong trường.
Tôi đành phải hạn chế ra ngoài, tự nhốt mình trong ký túc xá.
Nhưng nhờ , điểm thi cuối kỳ của tôi lại tăng đáng kể.
…
“Cậu năm nay bốc trúng môn tự chọn nào ?”
Kết thúc kỳ thi môn bắt buộc, cùng phòng vừa ngậm kẹo mút vừa hỏi tôi.
Trường tôi áp dụng hình thức chọn môn online rồi rút thăm. Để đảm bảo chọn, tôi đăng ký hầu hết các môn.
Khi kiểm tra thời khóa biểu, tôi vỗ mạnh vào vai tôi.
“Trời ơi! Cậu bốc trúng lớp của thầy Chu! Vận may của cậu không phải dạng vừa đâu.”
Tôi hai chữ “Chu Ngụy” ở cột giảng viên, cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
Khoan đã, người cứu tôi hôm đó… chẳng phải tên là Chu Ngụy sao?
…
Trước khi bước vào lớp, tôi vẫn ôm một chút hy vọng rằng đó chỉ là người trùng tên.
Nhưng khi bước vào lớp và thấy nụ quen thuộc kia, tôi cạn lời.
Thảo nào ấy giỏi giao tiếp như , thì ra là giảng viên dạy tâm lý học.
Thảo nào ấy có cơ hội bù đắp, hóa ra ấy là thầy giáo của trường tôi.
Tôi mở cuốn sổ ghi chép, chống tay nghe các xung quanh bàn tán.
Hình như thầy Chu Ngụy là một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng trong ngành.
Tất nhiên, một lý do nữa khiến lớp của thầy luôn kín chỗ: thầy rất đẹp trai.
Mấy ngồi cạnh còn bàn xem chiếc nhẫn trên tay thầy là nhẫn cưới hay chỉ là đồ trang sức, rồi thảo luận xem sau này nếu thầy có con, liệu thầy có thấu suy nghĩ của con không.
Còn tôi thì mặt đơ ra, lướt điện thoại.
Giờ tôi chỉ muốn tránh xa bất kỳ người nào là tâm điểm ý.
Nhưng thật trớ trêu, người đàn ông ấy lại bảo tôi sau giờ học đến văn phòng của .
16
Nói là văn phòng thì không hẳn chính xác.
Bởi vì ấy hình như cũng là giáo viên tư vấn tâm lý của trường.
Vậy nên có một phòng riêng, chuyên dùng cho việc tư vấn.
Khi tôi đến nơi, ấy đang nằm nghiêng nghịch mô hình lâu đài trong một chiếc hộp cát.
“Ngồi đi.”
Anh dường như rất thích mặc áo khoác dáng dài, ngồi trên sofa, đôi chân dài bắt chéo.
“Đừng căng thẳng.”
“Chỉ hỏi em vài câu thôi.”
Người đàn ông nheo mắt, hơi nghiêng đầu tôi.
Trước mặt tôi là một miếng bánh nhỏ đã cắt sẵn.
“Ít nhất ở đây có đồ ngọt cho em thoải mái ăn, đúng không nào?”
Mọi người đều thầy Chu rất dịu dàng, tôi luôn cảm thấy giống như một con cáo già đầy mưu mẹo.
“Tôi nghĩ mình chẳng có gì để hỏi cả.”
Tôi cúi đầu, chằm chằm vào vạt váy của mình.
“Vết thương lần trước đã gần như khỏi hẳn rồi.”
Anh đột ngột chuyển chủ đề, sát vào vết thương trên mặt tôi, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.
Khoảng cách gần như tôi nhận ra, tóc và mắt đều có tông màu nhạt.
Với nét mặt và đường nét đậm chất Tây phương, tôi chợt nghĩ có lẽ là người lai.
“Nhưng mà…”
“Đừng thầy bằng ánh mắt cảnh giác như chứ?”
Anh dường như bị biểu cảm của tôi bật .
Vẫn thả lỏng người, hai tay đút túi áo, còn tôi thì ngồi cứng ngắc.
Người đàn ông xoay xoay tấm bảng trên tay.
“Là nhà trường sắp xếp cho thầy tư vấn tâm lý cho em.”
“Ừm… Vì gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với em, mọi người đều rất lo lắng.”
“Cả cố vấn học tập của em cũng , hy vọng em đừng để những chuyện này ảnh hưởng đến việc học. Nghe điểm số của em khá tốt?”
…
Trong thời gian ở bệnh viện, tôi đã nhận ra khả năng kéo dài cuộc trò chuyện của Chu Ngụy rất xuất sắc.
Không biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu nhiều hơn với .
Khi buổi tư vấn kết thúc, ánh nắng hoàng hôn bên ngoài cửa sổ chiếu lên hộp cát.
Những hạt cát bạc nhỏ bé bỗng phản chiếu ánh sáng hổ phách.
Anh tựa lưng vào khung cửa của căn phòng, lười biếng lên tiếng:
“À… Quên mang thẻ ăn rồi.”
“Cho thầy mượn bữa cơm đi?”
17
Phải trơ trẽn đến mức nào mới đi mượn cơm học trò chứ?
Nhưng người ngồi trước mặt tôi, chọn món cơm gà sốt Teriyaki mà chẳng hề nao núng.
Tôi thở dài, đang ăn một cách thản nhiên.
“Thầy, đã nhiều về tôi rồi, giờ kể chút về thầy đi.”
Anh nhướng mày.
“Em muốn nghe gì?”
“Thầy dạy tâm lý học đúng không? Sao lại tham gia thiết kế phòng chơi mật thất? Lại còn hóa trang ma…”
“Thật ra tôi còn viết tiểu thuyết nghiệp dư nữa.”
Anh chống cằm, nở nụ .
“Hóa trang ma là để cảm nhận phản ứng của người chơi một cách trực quan.”
“Nhưng lần đó, em thật sự dọa tôi sợ ch,et khiếp.”
“Em biết không, khi tôi nâng mặt em lên, trán em toàn là m,áu.”
… Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó, chắc chắn còn đáng sợ hơn cả ma thật.
Chu Ngụy dường như cái gì cũng biết một chút, nên trò chuyện với luôn rất thoải mái.
Không có khoảng cách, rất gần gũi, hoàn toàn là một người thầy tốt.
Tôi cũng không ít lần thấy bị sinh viên giữ lại hỏi bài, bất kể đang gì, luôn dừng lại, hai tay đút túi áo, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.
…
Sau khi chia tay với Hà Chiêu, tôi không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì liên quan đến thể thao điện tử nữa.
Vậy nên khi lần đầu tiên thấy tên ấy xuất hiện trên hot search, tôi khá bất ngờ.
# Hà Chiêu trạng thái
Chủ đề này bỗng chen chân vào top 10.
Hình như đội của Hà Chiêu đã thua liên tiếp 10 trận mùa này, lần đầu tiên vị trí chủ lực của đội chơi không ổn định.
Hà Chiêu thật sự là cái tên thu hút dư luận đáng sợ.
Chỉ cần ấy chơi không tốt, cả mạng xã hội sẽ đồng loạt chỉ trích.
Fan đông, mà anti-fan cũng đông.
Không hiểu tại sao, tên của tôi lại bị kéo vào cơn bão dư luận này.
“Hà Chiêu đánh tệ thế, có phải do ta không?”
“Chia tay rồi vẫn còn vương vấn người ta, rồi không tập trung vào luyện tập đúng không?”
“Thế nên tuyển thủ chuyên nghiệp không đương!”
Tin đồn lan truyền, không biết từ khi nào, mọi mũi nhọn đều chĩa vào tôi.
“Tất cả là tại ta, quyến rũ Hà Chiêu của chúng tôi.”
“Rõ ràng biết ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp, sao còn đương gì?”
“Chắc chắn là chia tay sau lưng vẫn bám lấy ta, chẳng phải vì tiền sao…”
Bạn thấy sao?