8
Hôm đó, sau vụ việc, Sở Thịnh dùng bốn, năm số điện thoại khác nhau để gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi thậm chí không buồn xem, trực tiếp chặn hết.
Hôm sau, ba tôi cờ đi công tác ở Thâm Quyến, tiện thể ghé thăm tôi.
Tôi dẫn ông tới một nhà hàng cao cấp ngay dưới lầu, loại có chi phí trung bình hơn 3000 tệ mỗi người.
Vừa ngồi xuống, ba tôi vui vẻ lấy từ trong túi ra một cái hộp, mở ra, bên trong là một viên kim cương màu hồng phấn ít nhất 10 carat.
Tôi ngẩn người.
Ba tôi bị điên rồi sao?
Vừa mới mua cho tôi căn biệt thự cao cấp hơn 200 triệu, bây giờ lại tặng thêm viên kim cương trị giá cả trăm triệu.
Đây vẫn là gia đình có truyền thống giản dị, mộc mạc của tôi sao?
Ba tôi nắm tay tôi, vẻ mặt đầy chân thành:
"Con , chuyện của Sở Thịnh, Vương của con đã kể hết với ba và mẹ con rồi.”
"Ba mẹ nghĩ lại, mọi chuyện đều là lỗi của ba mẹ. Có tiền mà lại bắt con phải sống giản dị quá mức, khiến con ra ngoài phải chịu ấm ức không đáng!"
"Thứ này là mẹ con tặng con." Ông lại rút ra một cái thẻ từ trong túi ra: "Còn đây là của ba."
"Thẻ phụ của ba, hạn mức không giới hạn."
Tôi vẫn còn choáng váng vì niềm vui từ cái thẻ khổng lồ thì đằng sau bỗng vang lên giọng một người phụ nữ the thé:
"Này? Đây là ai ? Sao bên cạnh mỗi ngày lại có một người đàn ông khác nhau ? Muốn đào mỏ cũng không cần trắng trợn như chứ?"
Là Thẩm Gia Đường, ta kéo theo Sở Thịnh đứng cách vài bước chân, ánh mắt ghen tức chằm chằm viên kim cương trong tay tôi.
Sở Thịnh thì kéo ta lại, cố gắng ra hiệu cho ta im miệng.
Tôi chỉ biết cạn lời.
"Đây là ba tôi."
Lời vừa ra, sắc mặt Thẩm Gia Đường lập tức thay đổi.
Ánh mắt ta trở nên dữ tợn, giống như không thể tin nổi. Những ngón tay đang đặt trên cánh tay Sở Thịnh đột nhiên siết chặt, khiến Sở Thịnh vốn đã tái nhợt trông càng xanh xao hơn.
"Sao… có thể như ?"
"Rõ ràng Sở Thịnh với tôi nhà đào than đá!"
Tôi nhướng mày.
Xem ra Sở Thịnh chưa kể với ta về chuyện chuyển nhà hôm đó.
Tôi chẳng buồn để ý đến ta, chỉ tập trung gắp thức ăn cho ba tôi.
Sở Thịnh kéo Thẩm Gia Đường sang một bên, nhỏ giọng gì đó. Một lúc lâu sau, Thẩm Gia Đường ngơ ngẩn, rồi nghiến răng nghiến lợi mắng chửi. Sở Thịnh ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh chúng tôi, miệng vẫn lẩm bẩm:
"Có gì mà hơn người chứ! Cũng chỉ là con ông chủ mỏ than thôi mà! Có khác gì ai đâu!"
"Sở Thịnh, bây giờ đã là giám đốc đầu tư trọng điểm Thiên Hợp bồi dưỡng, tiền đồ vô hạn, mạnh hơn biết bao nhiêu so với mấy lão già một chân bước vào quan tài mà vẫn không chịu chết! Ha!"
Nghe ba tôi bị mắng như , tôi tức đến mức định đứng dậy mắng lại ngay lập tức.
Kết quả, ba tôi đưa tay ý bảo tôi ngồi xuống. Khuôn mặt lúc nào cũng vui vẻ giờ không còn chút ý , mà lại mang thêm vài phần khí thế áp bức của người có quyền lực.
"Cậu chính là Sở Thịnh?"
Sở Thịnh bị khí thế của ông cho sợ hãi, đáp lại có chút lắp bắp:
"Là… là cháu."
"Ở Thiên Hợp?"
Sở Thịnh gật đầu.
Ba tôi hơi mỉm .
"Công ty đó thực sự không tệ."
Thẩm Gia Đường nghe thì cái đuôi như muốn vểnh lên trời, vừa định chen vào thì bị câu tiếp theo của ba tôi cho đứng hình.
"Công ty thì không tệ cậu thì không . Từ ngày mai đừng đi nữa."
Thẩm Gia Đường gần như lập tức bật :
"Cầm mấy đồng tiền lẻ rồi ra đường phát điên à? Ông tưởng Thiên Hợp là nhà của ông mở chắc? Tôi cho ông biết, chủ tịch của chúng tôi họ Lục! Còn trong giới lãnh đạo, tôi chưa từng nghe có người nào họ Lâm!"
"Vậy nên về học lại khóa đào tạo nhập môn đi, tra cứu kỹ danh sách các nhà đầu tư trước đã!"
Bạn thấy sao?