Bạn Trai Phú Nhị [...] – Chương 7

Bây giờ tôi cảm thấy thật sự rất may mắn vì mình đã kiên quyết không để xảy ra quan hệ trước hôn nhân với ta, cho dù chúng tôi sống dưới cùng một mái nhà vẫn luôn có phòng ngủ riêng. Nếu không hôm nay tôi đã bị tên này nhục mạ rồi.

 

Sở Thịnh ôm bụng, mặt nhăn lại lại tiếp tục xúi giục.

 

"Những người tìm người giàu sẽ chẳng có kết cục tốt đâu! Loại đàn ông này chỉ coi như một món đồ chơi thôi, chơi xong rồi bỏ! Sau này sẽ phải hối hận!"

 

Anh ta thật sự khiến tôi căm ghét đến tận xương tủy!

 

Tôi tức giận, lấy hợp đồng mua nhà từ trong túi tài liệu ra rồi ném vào mặt ta.

 

"Xéo đi!"

 

"Người như mới là đồ chơi! Ai thèm cạm chịu hạ mình giống như chứ?”

 

"Nhìn kỹ vào đây! Trên hợp đồng viết rõ tên ai!"

 

Anh ta  lặng lẽ hợp đồng.

 

Trên đó rõ ràng viết:

 

Diện tích nhà: 1200 mét vuông.

 

Người mua: Lâm Phương Hạ.

 

Phương thức thanh toán: Trả toàn bộ một lần.

 

Sở Thịnh mà không thể tin .

 

"Sao có thể? Làm sao có thể mua căn biệt thự này?"

 

"1200 mét vuông! Ngay cả nhà của Thẩm Gia Đường cũng chỉ có 300 mét vuông thôi..."

 

"Không phải ba mẹ công việc đào than sao?"

 

Tôi lạnh.

 

"Nếu cho rằng người trong ngành than đá là thấp kém thì tôi cũng không có ý kiến."

 

Sở Thịnh đứng đó như bị sét đánh, giọng ta run lên.

 

"Không thể nào, không thể nào..."

 

"Nếu như là con nhà giàu, sao hồi học đại học lại tiết kiệm ? Sau khi tốt nghiệp sao lại ăn mặc như thế? Mỗi ngày mang túi nilon, đi xe đạp đến công ty?"

 

Tôi lạnh:

 

"Tôi tiết kiệm là vì ba mẹ tôi dạy tôi phải sống giản dị. Tôi ăn mặc đơn giản vì nghề IT của chúng tôi không quan trọng mấy thứ đồ xa xỉ, không cần phải khoe khoang ra vẻ là người giàu có!"

 

Nói rồi, tôi đồng hồ trên tay ta.

 

Lời ta tôi chợt nhớ lại.

 

Trước đây, Sở Thịnh từng lừa tôi rằng ta việc trong ngành tài chính, người ta trọng trang phục, nên ta mới mua cái đồng hồ này.

 

Lúc đó, tôi không chỉ ngây ngốc tin ta, còn cảm thấy đau lòng vì ta mới ra trường lương thấp, tự nguyện chia sẻ một nửa số tiền thưởng cuối năm để ta tiêu xài.

 

Tên khốn Sở Thịnh trơ mắt tôi, một kẻ giàu có như vứt tiền qua cửa sổ, tự tay thanh toán tiền cho tín vật đính ước của ta và người phụ nữ khác. Trong lòng ta chắc là vô cùng đắc ý.

 

Dựa vào những gì tôi biết về ta, Sở Thịnh chắc chắn sẽ không trả lại tôi số tiền này.

 

Nhưng tôi cũng không thể để tên khốn này hưởng lợi từ tôi một cách trắng trợn!

 

Vì thế, khi ta còn chưa kịp đề phòng, tôi nhanh tay tháo đồng hồ trên cổ tay ta.

 

"Cái đồng hồ này tôi trả một nửa tiền, giờ chia tay thì phải tính toán rõ ràng.

 

"Tôi sẽ đem nó ra chợ đồ cũ bán, bán bao nhiêu tiền thì chuyển cho một nửa."

 

Mặt Sở Thịnh lập tức tái xanh.

 

Nhưng rõ ràng, lúc này tâm trí ta còn bận quan tâm đến thứ khác quan trọng hơn.

 

Anh ta nhào tới, nắm chặt lấy cổ tay tôi. Ánh mắt tôi bỗng trở nên nóng bỏng:

 

"Hạ Hạ..."

 

Tôi bàn tay lấm lem bụi bẩn và vết m.á.u của ta, chỉ cảm thấy ghê tởm đến mức suýt nôn mửa.

 

Còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên ta đã buông tay ra.

 

Vương – tài xế của tôi – một tay mạnh mẽ giữ chặt cổ tay ta như kìm sắt, khiến ta đau đớn đến mức nhăn nhó, mặt mày méo xệch.

 

Tôi chợt nhớ ra, Vương từng là lính đặc công. Sức lực của ông ấy thật sự rất khủng khiếp, nghe có thể bóp nát trái cau bằng tay không.

 

Chú Vương vừa giữ chặt Sở Thịnh, vừa cung kính với tôi:

 

"Tiểu thư, cứ lên xe trước, bên này để tôi xử lý."

 

Tôi kéo Cố Khải Đông lên xe, bỏ mặc tiếng kêu rên rỉ của Sở Thịnh ở phía sau. Trong lòng tôi cảm thấy sảng khoái không thể tả.

 

Đau c.h.ế.t đi, đồ đàn ông cặn bã!

 

Hối hận c.h.ế.t đi, đồ phượng hoàng nam!

 

Với một kẻ như Sở Thịnh – người chỉ biết dựa vào hôn nhân để đổi đời – việc cho ta biết rằng mình đã  tự tay hắn hủy "ngọn núi vàng" mà ta từng mơ ước, so với g.i.ế.c c.h.ế.t ta còn đau khổ hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...