Giây tiếp theo, ta bước nhanh đến trước mặt tôi, ánh mắt đầy khinh thường và ghen tị:
"Lâm Phương Hạ, tôi không ngờ rằng lại chìm đắm trong sa đọa đến mức này!"
"Vừa rồi mua nhà, tôi còn tưởng chỉ đang giận dỗi."
"Không ngờ lại vì tức giận tôi mà đi tìm một người giàu có!"
Tôi sững sờ.
Anh ta đang gì ?
Thẩm Gia Đường cũng quyến rũ đi tới, bám vào cánh tay của Sở Thịnh.
"Sở Thịnh, sao biết ấy chia tay với xong rồi mới đi tìm người khác?"
"Tốc độ này nhanh quá, chỉ một buổi tối mà đã dọn vào biệt thự cao cấp, ngồi xe người khác, lại còn là siêu xe nữa?"
Cô ta đến vẻ mặt đầy ẩn ý.
"Không chừng... đã sớm mọc đầy sừng trên đầu đấy..."
Tôi thực sự muốn .
Người phụ nữ này, vừa xấu xa lại vừa đi cám dỗ đàn ông khác, còn dám quay sang mắng tôi à?
Lúc này trong gara có khá đông người, Thẩm Gia Đường cố ý kéo cao giọng , khiến nhiều người ý đến tôi và Cố Khải Đông, bọn họ chỉ trỏ xôn xao.
Cố Khải Đông há miệng muốn gì đó tôi đã vội vàng ngăn lại.
Thái độ hôm nay của Sở Thịnh càng tôi hiểu rõ con người của ta đáng ghê tởm đến mức nào.
So với việc ta nghĩ tôi đang tìm người giàu có, tôi càng không muốn ta biết rằng tôi cũng giàu có giống như Thẩm Gia Đường.
Nếu không, ta chắc chắn sẽ quay lại lợi dụng tôi như một "mỏ vàng".
Cố Khải Đông thấy tôi khẽ lắc đầu thì mím chặt môi, không gì thêm.
Anh kéo cửa xe ra, giúp tôi thắt dây an toàn, rồi từ từ đứng dậy.
"Cho dù muốn tìm người giàu có, người giàu có cũng phải có mắt ."
Anh ta liếc qua Thẩm Gia Đường, cách vài bước, môi mỉm đầy chế giễu.
"Với điều kiện của này, chắc chắn suốt đời không có cơ hội."
Sắc mặt Thẩm Gia Đường tái mét.
Tôi đỏ mặt.
Không nhịn mà muốn bật .
Thật ra, Thẩm Gia Đường da trắng, chân dài, cũng khá xinh đẹp.
Nhưng nếu so về điều kiện thực tế, tôi vẫn hơn ta một chút.
Phụ nữ ghét nhất là bị rằng mình không bằng người khác.
Lời của Cố Khải Đông đã khiến ta tổn thương không ít.
Tôi hướng về Cố Khải Đông giơ ngón cái.
Nếu muốn lời độc miệng thì vẫn phải là Cố của tôi!
6
Ngày hôm sau, tôi đã cho ba chiếc xe riêng của Vương đến giúp tôi chuyển nhà.
Hôm qua sau khi Cố Khải Đông nghe chuyện này đã chủ đề nghị muốn giúp đỡ.
Tiếc là không xem lịch trước, hôm nay lại trùng hợp là tên khốn Sở Thịnh cũng đang chuyển nhà!
Trong hành lang nhỏ hẹp, Sở Thịnh tôi và Cố Khải Đông với vẻ mặt âm u kỳ quái.
"Ồ! Nhanh như đã phải dọn đi sống cùng kim chủ rồi à? Không khỏi quá hạ giá rồi đấy!"
Tôi im lặng cái vali trong tay ta, thật không hiểu sao ta lại có thể ra những lời này.
Tôi mạnh mẽ đẩy ta sang một bên rồi đi lên lầu.
Dưới lầu vẫn vang vọng tiếng chửi bới của ta:
"Đồ hèn hạ! Không biết xấu hổ!"
Tôi tự nhủ trong lòng: Nhịn đi, Lâm Phương Hạ! Hôm nay, một khi xong việc, nhất định sẽ không gặp lại tên khốn này nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng, khi tôi đang cầm giấy tờ đi xuống dưới, tôi thấy Sở Thịnh đang giơ tay ngăn Cố Khải Đông.
Anh ta lại trò gì thế?
Tôi hơi tò mò, đứng ở góc khuất nghe lén.
Sở Thịnh với giọng đầy ác ý, trên mặt còn hiện lên vài phần mỉa mai:
"Anh lái siêu xe, sống trong biệt thự cao cấp, sao lại đi quan tâm Lâm Phương Hạ?"
"Chỉ là một món hàng secondhand bị tôi ngủ ba năm, có gì đặc biệt chứ?"
Tôi tức giận đến mức không thể thở nổi.
Tên này thật là đáng ghét!
Anh ta đã dám ngoại với bà phú, bây giờ lại giở trò đổ tội cho Cố Khải Đông rồi chửi mắng tôi?
Lửa giận bùng lên trong lòng tôi, tôi lao xuống lầu.
Lúc này Sở Thịnh đã không phải bộ dạng vừa rồi nữa mà đã bị Cố Khải Đông đ.ấ.m vào mặt, m.á.u rỉ ra từ khóe miệng.
Tôi lập tức dùng chân đạp vào bụng ta:
"Đồ khốn! Thứ rác rưởi như để cho người khác dùng, tôi không đụng vào đâu, cút đi!"
Bạn thấy sao?