Bạn Trai Phú Nhị [...] – Chương 5

5

 

Cố Khải Đông xoa đầu tôi, giọng dịu dàng:

 

"Không sao, có ở đây."

 

Nói xong, quay người mấy người phụ nữ kia, tay cầm một đồ vật giơ lên:

 

"Thứ vừa tìm, có phải là cái này không?"

 

Người phụ nữ mất đồ lập tức rạng rỡ: "Đúng rồi, đúng rồi!"

 

Cô ta vội vàng giật lấy, vẻ mặt như thể vừa tìm lại thứ quý giá nhất đời mình.

 

Cố Khải Đông thản nhiên : "Tôi vừa tìm thấy ở cạnh thùng rác. Có lẽ khi đi về phía thang máy, bất cẩn rơi ở đó. Cô có thể kiểm tra lại camera giám sát."

 

Cố Khải Đông với dáng vẻ phong độ, lời điềm tĩnh, chậm rãi đầy thuyết phục khiến mọi người không thể không tin.

 

Những người khác thấy vòng cổ đã tìm thấy, bèn chuẩn bị tản ra.

 

Bất ngờ, nét mặt Cố Khải Đông trở nên nghiêm nghị, giọng lạnh lùng:

 

"Chỉ sợ... chuyện này không thể kết thúc đơn giản như ."

 

"Các người đã vu khống tôi, không lẽ không định xin lỗi?"

 

Mấy người phụ nữ, bao gồm cả Thẩm Gia Đường, đều lộ vẻ mặt lúng túng như vừa nuốt phải thứ gì khó chịu, vội vàng gượng:

 

"Chỉ là hiểu lầm thôi mà, chuyện nhỏ thế này, không cần để bụng đâu..."

 

Cố Khải Đông lấy điện thoại ra, mở một đoạn video:

 

"Vừa nãy, các người không có chứng cứ đã ác ý vu khống, cố ý lục soát, xâm phạm quyền tự do thân thể và danh dự của tôi. Tôi đã ghi lại toàn bộ."

 

"Nếu các người không chịu xin lỗi,"

 

Ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh: "Chỉ e rằng, chúng ta thật sự sẽ phải nhờ đến Cục Cảnh Sát giải quyết."

 

Mấy người phụ nữ nghe thấy lời đe dọa, lập tức hoảng hốt, vội vàng xin lỗi.

 

Thậm chí Thẩm Gia Đường cũng không nguyện mà một câu "Thật xin lỗi", sau đó trừng mắt tôi một cái rồi kéo Sở Thịnh, mặt mày âm trầm, rời đi.

 

Cố Khải Đông lúc này mới tôi, vẻ mặt như không :

 

"Sao lại như ? Đứng trơ ra để người khác bắt nạt?"

 

Vừa rồi, khi có đông người vây quanh bôi nhọ và bắt nạt tôi, tôi chỉ cảm thấy tức giận.

 

Nhưng lúc này, khi Cố Khải Đông xuất hiện, tôi lại vô thức cố gắng giữ bình tĩnh.

 

Tôi liều mạng kiềm chế cảm giác muốn khóc, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi:

 

"Anh sao lại ở đây?"

 

"Ở đây có căn hộ nhỏ, đến bán nhà."

 

Nghe , tôi lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

 

Cố Khải Đông là con trai của một người thân của ba tôi.

 

Sau khi du học về nước, lại chạy vào vùng nông thôn nuôi heo, còn lập ra một thương hiệu mang tên "Nhất Hào Nuôi Heo". Điều này khiến ba tức giận đến mức đuổi ra khỏi nhà, bây giờ hình cũng không khá hơn.

 

Nghe mấy năm nay thực sự gặp khó khăn, để duy trì "nghề nuôi heo" còn mang một đống nợ, bây giờ đến xe cũng chỉ có thể đi những chiếc xe cũ kỹ.

 

Nhưng không ngờ, Cố Khải Đông lại thực sự nghèo đến mức phải bán nhà.

 

Cố Khải Đông thực ra không có vẻ gì là khốn đốn, vẫn rất điềm tĩnh.

 

"Ừ. Công ty đang thiếu tiền."

 

Nói thật, tôi thực sự không hiểu việc nuôi heo có gì hay ho, sao lại khiến lâm vào cảnh nghèo túng như .

 

Nhưng tôi cũng không dám gì, chỉ gật đầu.

 

Cố Khải Đông cúi đầu: "Hôm nay không lái xe, em có thể cho quá giang không?"

 

Tôi gật đầu: "Được. Nhưng phải đi cùng em ký hợp đồng. Em đến mua nhà."

 

Cố Khải Đông : "Được."

 

Mãi cho đến khi vào thang máy, tôi mới nhận ra điều gì đó.

 

Anh không lái xe, sao lại xuống tầng -1?

 

Tầng -1 chỉ là bãi đỗ xe thôi mà.

 

Tôi không thể không về phía Cố Khải Đông, đứng quay lưng vào cửa thang máy, vẻ mặt bình thản không chút d.a.o .

 

Tôi gãi đầu, chắc là ấn nhầm nút rồi.

 

Không ngờ khi xuống tầng hầm, tôi lại gặp phải Sở Thịnh và Thẩm Gia Đường. Họ đang mở cửa xe và bàn luận xem tối nay ăn gì.

 

A. Quả là xui xẻo thật.

 

Tôi cầm chìa khóa xe, tay giơ lên giữa không trung.

 

Trong lòng tôi, ý niệm đầu tiên chính là: Xong rồi, nếu Sở Thịnh phát hiện tôi có tiền, liệu ta có quay lại tìm tôi không?

 

Quả nhiên, Sở Thịnh đã quay lại.

 

Anh ta thấy tôi bên chiếc Bentley, trong mắt có sự kinh ngạc rõ ràng chỉ trong một giây, sắc mặt ta lập tức trở nên trầm xuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...