Bạn Trai Phú Nhị [...] – Chương 4

Bên cạnh đã có bốn, năm người giúp ta tìm vòng cổ.

 

Thẩm Gia Đường đảo mắt, khóe miệng đột nhiên nở một nụ đầy ác ý.

 

Cô bước lên, giữ chặt người định rời đi, rồi lớn tiếng với người phụ nữ kia:

 

"Chị   à, những người sống ở khu này đều là dân có địa vị, cư dân của khu chúng ta không bao giờ tự hạ thấp mình mà nhặt đồ của người khác đâu."

 

Ánh mắt ta dừng lại trên người tôi, tiếp tục:

 

"Người này không phải cư dân của khu chúng ta, cũng chẳng thấy lái xe vào, căn bản không biết sao mà vào khu này!"

 

"Chẳng lẽ... đến đây để ăn trộm?"

 

Nghe ta , mấy người kia lập tức xúm lại, ánh mắt soi xét bộ quần áo tôi đang mặc. Từng người nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ.

 

Thẩm Gia Đường phản ứng của họ, trong mắt tràn đầy niềm vui khi thấy người gặp họa, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa.

 

Cô ta chỉ về phía trước, nơi có một chiếc xe:

 

"Chị , có khi nào chị rơi ở đó không? Tôi vừa thấy ta đi từ hướng đó tới! Còn cứ đông ngó tây! Chắc là giấu đồ sợ bị bắt quả tang đấy!"

 

Mặt tôi đỏ bừng vì tức giận.

 

Tôi đông ngó tây chỉ là để tìm lối ra, hơn nữa tôi hoàn toàn không thấy cái vòng cổ nào cả!

 

Nhưng mấy người phụ nữ kia rõ ràng tin vào lời bịa đặt của ta, hoặc có lẽ ngay từ khi thấy bộ quần áo tôi đang mặc, họ đã mặc định rằng tôi không thuộc tầng lớp của họ, nên mọi nghi ngờ đương nhiên đổ dồn về phía tôi.

 

Mấy người phụ nữ liếc tôi, sắc mặt không mấy thiện cảm:

 

"Con trẻ tuổi mà đã không biết liêm sỉ như thế! Đồ của người khác mà cũng dám lấy hay sao?"

 

"Bây giờ trả vòng cổ ra đây, tôi coi như nhất thời hồ đồ mà tha cho một lần. Nếu không thì cứ để công an giải quyết!"

 

 

Tôi siết chặt nắm tay:

 

"Tôi hoàn toàn không thấy cái vòng cổ nào cả!"

 

Người phụ nữ mất vòng cổ lập tức biến sắc, trông như sắp nổi cơn thịnh nộ.

 

Thẩm Gia Đường bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt giả vờ thiện chí:

 

"Chị à, tôi nghĩ cũng không cần lớn chuyện như . Hay là chúng ta cứ lục soát người ta, chẳng phải sẽ rõ ràng mọi chuyện sao?"

 

Cơn giận của tôi dâng lên không thể kìm nén. Họ thật sự quá đáng!

 

Tôi quay sang Sở Thịnh, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng không :

 

"Sở Thịnh, và tôi đã bên nhau ba năm. Chẳng lẽ không hiểu con người tôi sao? Làm sao tôi có thể đi ăn cắp đồ của người khác chứ?"

 

Sở Thịnh mím môi, ánh mắt lộ chút do dự:

 

"Lâm Phương Hạ, tôi cũng không muốn tin đó là ."

 

Anh ta dừng lại, rồi tiếp:

 

"Nhưng ở đây, ngoài ra, không ai có khả năng hơn."

 

Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy từ đầu đến chân đều lạnh toát.

 

Đây chính là trai mà tôi đã suốt ba năm.

 

Anh ta đứng đó, trơ mắt người khác sỉ nhục tôi, thậm chí còn góp lời để đạp tôi thêm một cú.

 

Mấy người phụ nữ kia đã bắt đầu xúm lại phía tôi. Người đứng gần nhất thậm chí trực tiếp thò tay vào túi áo khoác của tôi mà lục soát.

 

Thẩm Gia Đường đứng bên cạnh, gần như không thể che giấu nụ đắc ý trên mặt.

 

Cô ta đang chờ, chờ để xem tôi bẽ mặt.

 

Một cảm giác hoảng loạn tràn ngập trong tôi. Họ vu khống không có chứng cứ mọi lời biện minh của tôi đều không ai thèm nghe.

 

Tôi cảm thấy vừa tủi nhục, vừa khó chịu đến mức không chịu nổi.

 

Bỗng nhiên, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, bao phủ lấy tôi.

 

Tôi bị một lực kéo mạnh, người đàn ông ấy đứng chắn trước mặt tôi, che đi tất cả những ánh mắt đầy ác ý.

 

Khi rõ gương mặt , tôi gần như bật khóc:

 

“Cố Khải Đông!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...